- Tiểu Hạ, vì sao những thế giới trước đó em chấp nhận tôi, nhưng thế giới này lại không thể?
Cảnh Thiên thấy sự kháng cự mãnh liệt trong mắt Hạ Kỳ Như đột nhiên bật ra một câu như thế.
Hạ Kỳ Như hơi giật mình ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn hắn.
- Cảnh Thiên, anh nói gì cơ?
- tôi nói...
Cảnh Thiên vừa định nói thì ngây người, hắn cúi xuống nhìn Kỳ Như với vẻ mặt mê man.
- Tiểu Hạ, tôi đột nhiên không nhớ ra mình vừa nói gì nữa.
Cảnh Thiên cảm giác vào khoảnh khắc ban nãy, sương mù quanh hắn đột nhiên tan ra, những ký ức mơ hồ luôn bám theo hắn suốt thời gian qua đột nhiên trở nên thật rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp định hình được, bản thân giống như bước hụt chân, rơi xuống vực sâu vạn trượng, trước mặt hắn lại là bóng tối vô hạn, mãi mãi cũng không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa vậy.
Hạ Kỳ Như: "..."
Khôi phục trí nhớ rồi mất trí nhớ trong tích tắc?
Hắn lừa trẻ con à?
Hạ Kỳ Như không tin Cảnh Thiên lại bị mất ký ức, thế nên cô không do dự đạp hắn bay khỏi giường, còn không quên đe dọa hắn.
- anh mà dám leo lên, tôi liều mạng với anh.
- Tiểu Hạ, tôi thật sự không nhớ ra mình vừa nói gì thật mà.
Cảnh Thiên nhìn cô vẻ mặt vô tội nói, Hạ Kỳ Như vẫn không tin hắn.
Cảnh Thiên lại không dám dọa cho cô sợ, chỉ có thể đi ra ngoài phát tiết.
Chỉ là hiện tại huyết tộc lẫn người sói đều rất ôn hòa, hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650401/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.