- bé con, bọn họ bỏ rơi ngươi, vì sao ngươi vẫn muốn cứu bọn họ?
Trong tiếng gào thảm thiết của tộc người sói, giọng nói ôn hòa thường ngày của Cảnh Thiên bỗng trở nên đặc biệt quái dị, khiến người nghe không khỏi nổi một tầng gai ốc.
Đồ biến thái.
Hạ Kỳ Như chửi thầm một câu.
Mấu chốt là cô không muốn cõng nồi.
Hơn nữa nếu Tiêu Vân là kiếp trước của Nguyễn Kỳ Như, vậy cô càng không thể để cô ta đạt được ý đồ.
Cô đến đây để nghịch tập đó có được không hả?
Thế mà tên ngốc này lại xông ra ngăn cản cô, hỏi cô có tức hay không chứ?
Nếu ngươi không phải Cảnh Thiên thì giờ này ngươi đo đất với bà rồi.
Hạ Kỳ Như quả thật có cách phá bỏ trói buộc mà Cảnh Thiên hạ lên người mình, nhưng cô vì cố kỵ đến Cảnh Thiên, sợ hắn bị phản phệ nên không dám cưỡng chế phá giải.
Nhưng nếu Cảnh Thiên ép cô, cô thật sự sẽ cá chết lưới rách với hắn.
Tiểu Hắc hiếm khi không bênh vực Cảnh Thiên, ngược lại còn hùa vào với tiểu chủ nhân nhà nó.
Chí ít tiểu chủ nhân còn bảo vệ nó, Cảnh Thiên thì suốt ngày muốn xé xác nó thôi.
Sợ hãi.jpg
Cảnh Thiên không thấy Hạ Kỳ Như trả lời mình, đoán là cô đang sợ nên nhẹ giọng nói.
- ở bên ta ngươi sẽ được an toàn, ngươi không cần sợ ta như vậy.
- tôi không sợ.
Ta còn hận không thể đánh ngươi một trận ngay đây này.
- vậy tại sao ngươi không qua chỗ ta?
Cảnh Thiên nhìn Hạ Kỳ Như ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650392/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.