"Tiểu chủ nhân, cô không ở trang viên mà mò ra đây làm gì vậy?"
Tiểu Hắc tò mò nhìn Hạ Kỳ Như, Hạ Kỳ Như cũng vẻ mặt mê man.
Cô nào biết được, đang ngồi trêu đại quản gia thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi gọi mình đi đến nơi này.
Vì thế cô liền đến đây thôi.
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu Hắc luôn cảm thấy Hạ Kỳ Như cố ý đến đây, nhưng nó lại không rõ mục đích vì sao cô lại làm như thế.
Hơn nữa...
"Tiểu chủ nhân, tuy cô có bùa phòng vệ, nhưng cô cũng không thể đem cái đuôi xù kia rêu rao khắp nơi được, đúng không?"
Tiểu Hắc nhìn cái đuôi to xù đang lắc qua lắc lại ở trước mắt, lòng kìm không đặng cũng muốn sờ một cái.
Dù sao nhìn nó cũng rất mềm.
Tiếc thay nó lại chỉ là một mảnh vải, cái đuôi kia lại là của tiếu chủ nhân nhà nó, thích đến mấy nó cũng không dám sờ.
"Ngươi tưởng ta muốn thế chắc."
Hạ Kỳ Như nạt lại Tiểu Hắc.
Ta mà thu nó lại được, ta đã sớm làm rồi, còn cần ngươi nhắc nhở sao?
Tuy Hạ Kỳ Như cũng rất thích cái đuôi xù cũng như bộ lông mềm mại này của mình, nhưng chết ở chỗ Cảnh Thiên cũng rất thích, lần nào về cũng muốn sờ lông cô, khiến Hạ Kỳ Như hồ nghi Cảnh Thiên nhặt mình về chỉ vì bộ lông của cô mà thôi.
Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây lại bất giác ôm lấy cái đuôi của mình mà vuốt ve không thôi, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Không nghĩ tới lông của loài sói lại mềm như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650391/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.