Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Cảnh Thiên là người từ bỏ trước, hắn nhìn cô đầy bất lực. 
- Hạ Kỳ Như rốt cuộc cô muốn gì? 
Hạ Kỳ Như cũng rất bất lực với hắn, nói. 
- tôi mới là người hỏi anh mới đúng, đang yên đang lành vì sao lại muốn đổi tên? 
Cảnh Thiên nghe tới đây lại dỗi. 
- không phải cô vì cái tên của tôi nên mới chăm sóc tôi hay sao? 
- đúng là tôi vì anh tên Cảnh Thiên nên mới chăm sóc anh, nhưng không phải anh chính là Cảnh Thiên rồi đó thôi, hơn nữa chỉ cần anh mãi mãi tên là Cảnh Thiên, vậy không phải tôi sẽ mãi mãi phải chăm sóc anh hay sao? 
- thấy chưa, cô chính là vì cái tên nên mới chăm sóc tôi, cô có thật sự quan tâm tôi đâu. 
Cảnh Thiên lí nhí nói, Hạ Kỳ Như phát bực. 
Lại đến nữa rồi. 
Rốt cuộc cái vòng luẩn quẩn này khi nào mới kết thúc hả? 
"Tiểu chủ nhân, có muốn giải thoát khỏi bể khổ này không?" 
Tiểu Hắc lắc lắc thân mình, tua vải như có như không quét qua mu bàn tay Hạ Kỳ Như, Hạ Kỳ Như liếc nhìn nó. 
"Cách gì?" 
"Cô chỉ cần nói theo tôi thôi." 
"Mi có gài ta không đấy?" 
Hạ Kỳ Như hồ nghi, nhìn nó ngốc nghếch như thế thì có cách gì hay chứ? 
Tiểu Hắc: "..." 
Bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói. 
Phi. 
Nó còn lâu mới yếu đuối như thế nhé. 
Tiểu chủ nhân cô mới là đồ ngốc, cả nhà cô đều là đồ ngốc. 
Hạ Kỳ Như thản nhiên. 
"Cả nhà ta chỉ còn mình ta với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650374/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.