"Tiểu chủ nhân, ta thật sự không biết." 
Đáp lại cô là lời từ chối thẳng thừng của Tiểu Hắc. 
Hạ Kỳ Như hỏi mấy lần, đáp án vẫn như cũ thì nhíu nhíu mày, sau cũng không tiếp tục hỏi nó. 
Bàn tay vốn đề hờ, mặc kệ Cảnh Thiên nắm chặt kia đột nhiên siết chặt lại. 
Nhất định phải giữ chặt con hàng này, tuyệt đối không cho hắn gây họa nữa. 
Hạ Kỳ Như không biết nghĩ tới điểm gì, cô đột nhiên dừng lại quay sang nhìn Cảnh Thiên. 
- huynh có thù với cha mẹ ta không? 
- không... 
Cảnh Thiên chưa nói hết cô đã hỏi tiếp. 
- có thù với Nam Dược bà bà không? 
- không, Tiểu Hạ, nàng hỏi mấy cái này làm gì vậy? 
Cảnh Thiên hơi mơ hồ, Hạ Kỳ Như đi trước một bước rồi quay người lại, đứng đối diện với hắn. 
- Cảnh Thiên, ta chỉ muốn biết chúng ta có đang đi trên một con đường hay không mà thôi. 
Hạ Kỳ Như chỉ hỏi cho có lệ, bởi dù hắn đi con đường nào, cô cũng sẽ đi cùng hắn. 
Chỉ là lời nói của cô khi rơi vào tai Cảnh Thiên lại ra một ý khác. 
Cô hỏi vậy, lẽ nào muốn vứt bỏ hắn sao? 
Cảnh Thiên vừa nghĩ vậy, trong đầu không hiểu sao lại lướt qua một câu nói. 
"Cảnh Thiên, cậu và cô ấy chính là hai đường thẳng song song, hai người dù có đi hết đời này cũng sẽ không bao giờ giao nhau tại một điểm đâu, buông tha cho con bé đi cũng buông tha cho chính bản thân mình." 
Mà hắn lúc đó lại yên lặng không đáp, chỉ là sau câu nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650348/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.