Cảnh Thiên thấy Vương Khang có ý tấn công Kỳ Như thì lập tức chặn hắn ta lại. 
Cô vợ nhỏ là của hắn, ai cũng không được bắt nạt. 
Muốn giết nàng ấy thì càng không thể. 
- Hoàng Cảnh Thiên, ngươi tránh ra. 
Vương Khang đang mất bình tĩnh nên lộ nhiều sơ hở, lại thêm trước đó hắn bị đám người kia đuổi giết, sức lực sớm đã cạn kiệt. 
Chỉ qua mấy chiêu liền bị Cảnh Thiên áp đảo. 
Nhưng khi Cảnh Thiên muốn giết hắn, một viên đá không biết từ đâu lao đến bắn lên thân kiếm của hắn, khiến mũi kiếm chệch đi, Vương Khang vì vậy mà thoát được một mạng. 
Cảnh Thiên lập tức lùi lại bảo vệ Hạ Kỳ Như. 
Hạ Kỳ Như cũng cảm nhận được biến động, cô còn chưa kịp làm gì, sương mờ đã kéo đến bao phủ toàn bộ không gian. 
Từ trong sương mờ hai bóng người một trắng một đen đi tới. 
Là... 
Hắc Bạch Vô Thường?!? 
Hạ Kỳ Như: "...." Chết cmnr!!!!! 
Hạ Kỳ Như muốn chạy, lại chạy không nổi, chân nặng như đeo chì, trước mắt cũng mơ hồ rồi dần dần mất đi ý thức. 
- Tiểu Hạ, Tiểu Hạ... 
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như đột nhiên ngất xỉu, hắn vội vã chạy đến đỡ lấy cô, đồng thời đưa tay lên bịt mũi và miệng mình lại. 
Sương mù này...có độc. 
... 
- đừng có mà bắt ta, ta không về đâu. 
Hạ Kỳ Như nói xong mới phát hiện không đúng, cô lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh. 
Đây là đâu vậy? 
Vì sao cô lại ở đây? 
Hạ Kỳ Như nhìn xung quanh hồi lâu, cho đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650347/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.