Tại một thị trấn nào đó.
- cũng may tiểu cung chủ cứu kịp lúc nên tu vi của hắn vẫn được bảo toàn.
- tình hình không còn gì đáng ngại nữa rồi tiểu cung chủ yên tâm.
- không sao, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.
- tiểu cung chủ, vậy khi nào cô về cung?
- rõ, vậy tiểu nhân đi đây.
Cảnh Thiên vừa mở mắt ra liền nghe thấy có người đang nói chuyện với nhau, hắn theo phản xạ muốn với tay lấy bội kiếm nhưng bên cạnh trống trơn, không có gì cả.
Vũ khí tùy thân của hắn đâu rồi?
- tỉnh rồi?
Cảnh Thiên nhìn thấy người đi vào thì cảnh giác cao độ.
- ngươi là ai?
- ân nhân của ngươi.
Hạ Kỳ Như mặt sầm sì nói, trong lòng có chút hối hận vì đã cứu hắn quá muộn, nếu cứu sớm hơn nữa thì đỡ phải tốn công sắc thuốc rồi, cứ quấn băng mấy vòng là ok.
"Tiểu chủ nhân, đó gọi là nghiệp quật đó."
"..."
- ân nhân? Ha...làm gì có ân nhân nào lại ngồi nhìn người ta chết đến nơi rồi mới cứu chứ?
Cảnh Thiên cười lạnh, âm thầm vận nội công, tiếc là hắn đang bị trọng thương chỉ cần hơi cử động một chút liền đau đớn như cả người bị xé làm đôi vậy.
- đâu có, ta không ngồi nhìn, ngươi thấy đấy, ta chỉ có một mình mà bọn họ thì có rất nhiều người đó, thế nên ta phải để họ chết bớt mới dám ra cứu ngươi được.
Hạ Kỳ Như cũng không ngạc nhiên lắm khi hắn biết cô ở đó, dù sao lúc cô ngồi đấy giao lưu với Tiểu Hắc, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650334/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.