"Chào cậu, tớ tên Lâm An Di, là học sinh lớp 11a4, còn cậu?"
Cảm giác này là gì vậy?
Trong đầu Cảnh Thiên không hiểu sao lại đột nhiên hiện lên câu nói của An Di lúc hai người mới gặp nhau.
Nụ cười lúc đó của cô rất đẹp, cũng rất ấm áp.
Cảnh Thiên hắn vẫn là lần đầu được một người cười với mình như vậy, không có cười cợt chế giễu như những khuôn mặt hắn thấy ở ngôi trường đó, cũng không có sự giả dối như cặp bố mẹ nuôi giả nhân giả nghĩa của mình.
Khi đó hắn đã nghĩ, à, thì ra trên đời này vẫn còn một người tốt như thế, thì ra thế giới này không thối nát như hắn tưởng tượng.
Nhưng mà suy nghĩ tốt đẹp đó chấm dứt khi mẹ hắn bán hắn cho người phụ nữ kia để lấy tiền cho cả nhà bà ta tiêu sài.
Khi đó không biết vì sao hắn lại nghĩ cô có thể cứu được mình, vì thế khi bị người phụ nữ kia cưỡng ép bắt đi, hắn đã nhớ lại dãy số điện thoại kia mà gọi cho cô cầu cứu.
Nhưng bởi vì Hạ Kỳ Như khi đó thấy số lạ, tưởng là lừa đảo, lại thêm cô đang bận giải quyết vụ Triệu Uyển cùng Ái Thy nên đã không chú ý đến hắn.
Kết quả khiến hy vọng mới nhen nhóm lên trong lòng hắn bị dập tắt hoàn toàn.
Từ đó trở đi, hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ tin vào lời nói của người khác, mà hắn đối với cô ngoài sự lợi dụng cũng không còn gì khác nữa.
Nhưng mà vì sao lúc nhìn thấy cô ngã xuống, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650332/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.