- anh nếu anh đã biết Cảnh Thiên là hung thủ, vậy chắc hẳn anh cũng biết quá khứ của cậu ấy rồi đúng không?
Hạ Kỳ Như không vào trọng tâm vấn đề mà hỏi câu khác, Vũ Nam gật đầu.
Thực ra nếu Cảnh Thiên không muốn làm hại em gái cậu thì rất có khả năng cậu sẽ bỏ qua cho cậu ta bởi mỗi một người cậu ta giết thực ra đều đáng chết cả. Hơn nữa dù gì cậu vào cục cảnh sát làm việc chỉ đơn giản là giúp chú út xử lý một vài rắc rối mà thôi.
Hạ Kỳ Như thấy vậy thì nói tiếp.
- nếu vậy anh cứ giả vờ như không biết đi.
- nhưng hắn đã từng giết em một lần rồi.
- em biết.
Hạ Kỳ Như dửng dưng nói, cô vừa nói xong người đối diện liền đập bàn cái rầm.
- em biết mà vẫn bao che cho hắn? Em mất trí rồi hả?
Hạ Kỳ Như bị quát thì rụt cổ lại nhìn anh lí nhí nói.
- anh, là tại em dùng sai cách để giúp cậu ta nên mới vậy mà.
Khi đó cô cho là bản thân đã cứu cậu ta, cho nên cậu ta dù biết cô cố ý ngăn cản bản thân mình thì vẫn sẽ không làm tổn thương cô.
Nhưng mà khi đó cô đã quá tự tin rồi.
Cảnh Thiên không cần sự cứu vớt của cô, ngược lại cậu ta coi sự giúp đỡ của cô như một gánh nặng cần phải loại bỏ.
Trước đó Hạ Kỳ Như từng không hiểu lý do vì sao lại thế, nhưng mà sau khi hôn mê 3 năm trời thì cô hiểu rồi.
Một người khi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650331/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.