🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi Hạ Lam đi mất Hà Linh cười ranh mãnh khi nhìn hai người bạn của mình, sau đó nhanh tay kéo chiếc xe đạp thông minh từ tay Phong Uy.

- Cảm ơn anh nhiều nhé! Tôi phải về Kiều gia lấy đồ, hai người cứ thong thả mà tận hưởng thời gian riêng đi!

Hà Linh nói lớn rồi nhanh chóng đạp xe đi, không để lại cơ hội phản đối.

Mai Vũ thở dài, quay sang nhìn Phong Uy:

- Anh để cô ấy lấy xe dễ dàng thế? Giờ thì chỉ còn cách đi bộ thôi.

Phong Uy nhún vai, cười nhạt:

- Không sao, coi như có thời gian để tôi giải thích mọi chuyện.

Không khí ban đầu có chút nặng nề khi Mai Vũ nhớ lại việc bị theo dõi. Cô chủ động mở lời, giọng hơi lạnh:

- Vậy... Anh định giải thích thế nào về việc cử người theo dõi tôi?

Phong Uy khẽ cười, nhưng nụ cười ấy pha chút ngại ngùng. Anh nhìn về phía trước, rồi nói chậm rãi:

- Đó không phải là việc tôi muốn làm... mà là việc tôi phải làm.

Mai Vũ nhướn mày, không hiếu:

- Phải làm? Anh nghĩ lý do đó đủ thuyết phục sao? Tôi không cần một đám người áo đen lảng vảng xung quanh mình, khiến tôi bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ lạ!

Phong Uy dừng bước, đứng đối diện với Mai Vũ. Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc:

- Tôi hiểu em không hài lòng, nhưng em không hiểu tình hình. Có những nguy hiểm mà em chưa biết. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em an toàn, Mai Vũ.

Mai Vũ bật cười mỉa mai:

- An toàn? Tôi nghĩ anh đang muốn kiểm soát thì đúng hơn!

Lời nói của cô khiến Phong Uy khựng lại. Anh hít một hơi sâu rồi nói, giọng trầm xuống:

- Không phải kiểm soát... Tôi đã mất rất nhiều thứ quan trọng trong cuộc đời mình, và tôi không muốn mất thêm em.

Câu nói bất ngờ khiến Mai Vũ im lặng. Ánh mắt cô dịu lại, nhưng vẫn không giấu được sự bối rối.

Phong Uy nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt Mai Vũ, bước lên gần hơn. Anh nói tiếp, giọng nói pha lẫn chút nài nỉ:

- Tôi biết mình sai khi không nói trước với em. Nếu đó là lý do khiến em giận, tôi xin lỗi. Nhưng xin em đừng hiểu sai ý tôi."

Mai Vũ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng thở dài:

- Phong Uy, anh thật sự không biết cách làm người khác bớt khó chịu, phải không?

Phong Uy mỉm cười:

- Có thể... nhưng tôi sẽ thử làm em nguôi giận theo cách này.

Trước khi Mai Vũ kịp phản ứng, anh cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn không quá dài, nhưng đủ để khiến cả hai cảm nhận sự chân thành và cảm xúc lẫn lộn đang tràn ngập trong lòng.

Mai Vũ đẩy anh ra, mặt đỏ bừng:

- Anh... Anh đúng là đồ ngang ngược!

Phong Uy chỉ cười, giọng đầy tinh nghịch:

- Nhưng có vẻ em đã nguôi giận rồi, đúng không?



Mai Vũ quay lưng, bước đi nhanh hơn, cố gắng giấu nụ cười khẽ hiện lên trên môi mình. Phong Uy lặng lẽ đi theo sau, ánh mắt chứa đầy sự ấm áp và nhẹ nhõm.

Khi Mai Vũ và Phong Uy về đến Kiều gia, khung cảnh hiện ra trước mắt là một ngôi nhà cấp 4 giản dị nhưng ấm áp. Căn nhà nhỏ được bao bọc bởi khu vườn xanh mướt, với những luống rau tươi tốt và vài chậu hoa rực rỡ sắc màu. Mọi thứ toát lên vẻ bình yên đặc trưng của làng quê.

Vừa bước vào cửa, cả hai đã nghe thấy tiếng loảng xoảng từ phía bếp. Mai Vũ và Phong Uy nhìn nhau, rồi nhanh chân đi vào kiểm tra. Đập vào mắt họ là Hà Linh đang chạy loanh quanh, tay cầm một cái nồi nhỏ, mặt mũi lem luốc như vừa chiến đấu với đống bát đĩa. Xung quanh cô, căn bếp vốn ngăn nắp giờ đây trông chẳng khác gì bãi chiến trường. Rau củ vương vãi khắp nơi, bột mì phủ trắng một góc bàn, còn chiếc chảo trên bếp thì đang bốc khói nhẹ.

Mai Vũ đứng chôn chân một lúc, hai tay chống hông nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Cô chỉ biết lắc đầu, thở dài một cách bất lực.

- Hà Linh, cậu đang làm cái gì thế này?

Hà Linh quay lại, ánh mắt ngập ngừng xen lẫn chút xấu hổ.

- Tớ... tớ chỉ muốn nấu cái gì đó để mời mọi người thôi! Nhưng không hiểu sao mọi thứ cứ rối tung lên thế này.

Phong Uy đứng cạnh Mai Vũ, nhướn mày nhìn quanh căn bếp rồi cười khẩy.

- Đúng là thảm họa. Cậu định làm bữa ăn hay bữa tiệc tàn thế này?

Hà Linh hậm hực quay sang trừng mắt với anh.

- Cậu giỏi thì vào mà làm! Chỉ biết nói thì ai chẳng làm được!

Mai Vũ đập tay lên bàn, ra hiệu ngừng tranh cãi.

- Đủ rồi. Hà Linh, ra ngoài nghỉ một lát đi, để tớ lo chỗ này. Phong Uy, cậu cũng đừng đứng nhìn nữa, vào đây giúp tớ dọn dẹp.

Phong Uy nhún vai, nhưng vẫn xắn tay áo bước vào. Cả ba người bắt đầu phân chia công việc: Mai Vũ phụ trách dọn dẹp lại bàn bếp và kiểm tra xem có gì còn dùng được, Hà Linh gom rau củ bị vương vãi, còn Phong Uy thì đảm nhận việc rửa bát.

Khi căn bếp dần lấy lại được sự ngăn nắp, Mai Vũ bắt đầu nấu ăn. Hà Linh đứng bên cạnh phụ nhặt rau, thi thoảng còn đùa vài câu để giảm bớt căng thẳng. Phong Uy thì ra vẻ nghiêm túc, nhưng động tác rửa bát lại khá lóng ngóng, khiến nước băn tung tóe.

Mai Vũ liếc qua, không nhịn được bật cười:

- Phong Uy, cậu có chắc là biết rửa bát không đấy?

Anh giả vờ nghiêm nghị, đáp lại:

- Tớ là người thành phố, không thường xuyên làm mấy việc này. Nhưng vì cậu, tớ sẵn sàng học!

Hà Linh nghe xong thì cười phá lên:

- Phong Uy, cậu nói nghe ngọt thế. Không sợ sâu răng à?

Cả ba người bật cười, căn bếp nhỏ lúc này không chỉ ngập tràn mùi hương của thức ăn mà còn cả tiếng cười vui vé.

Sau khi hoàn tất bữa ăn, Mai Vũ cẩn thận chia thức ăn vào từng hộp gọn gàng. Cô sắp xếp chúng vào một chiếc giỏ, dùng khăn phủ lên để giữ nhiệt, rồi ra hiệu cho Hà Linh và Phong Uy chuẩn bị lên đường.

Cả ba rời khỏi ngôi nhà nhỏ, bước trên con đường mòn dẫn ra cánh đồng. Cảnh sắc đồng quê hiện ra trước mắt thật bình yên: những luỗng lúa xanh rì đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, bầu trời trong vắt không một gợn mây, thi thoảng còn nghe được tiếng chim hót líu lo từ xa.

Khi tới nơi, Mai Vũ dẫn hai người bạn băng qua một con mương nhỏ để đến chỗ ba mẹ mình đang làm việc. Họ nhìn thấy nhóm người làm đang ngồi quây quần dưới bóng cây lớn bên bờ ruộng, tận hưởng chút gió mát giữa trưa. Ba mẹ Kiều đang ngồi nghỉ ở mép ruộng, trò chuyện với vài người dân làng.

Mai Vũ tiến lại gần, nụ cười rạng rỡ trên môi.

- Ba mẹ ơi, con mang cơm đến đây này!

Ba mẹ cô quay lại, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy con gái cùng hai người bạn đi theo sau.

- Tiểu Vũ, sao con lại ra đây? Lại còn mang theo cả bạn bè nữa... Mẹ Kiều nói, nở nụ cười hiền hậu.

Mai Vũ đặt giỏ thức ăn xuống, nhanh tay bày các hộp cơm ra.



- Con nghĩ mọi người làm việc vất vả nên mang chút đồ ăn cho tiện. Còn đây là Hà Linh và Phong Uy, bạn con.

Hai người muốn theo con đi thăm quan làng mình.

Ba Kiều đứng dậy, vỗ vai Phong Uy và Hà Linh.

- Cảm ơn hai cháu đã đi cùng Mai Vũ. Mấy đứa vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!

Hà Linh nhanh nhẹn cúi chào, giọng nói vui vẻ:

- Bác cứ khách sáo quá! Chúng cháu cũng muốn trải nghiệm một chút cuộc sống thôn quê thôi ạ.

Phong Uy, tuy hơi bối rối trước sự thân thiện của ba mẹ Mai Vũ, cũng cố gắng mỉm cười và đáp lại.

- Dạ, bác nói đúng. Không khí ở đây thật sự rất tuyệt. Cháu rất vui khi được ghé qua.

Cả nhóm nhanh chóng hòa vào không khí vui vẻ bên bóng cây. Mai Vũ phân phát các hộp cơm, mời mọi người dùng bữa. Cả ba cùng ngồi ăn với gia đình và những người làm trong tiếng nói cười rộn ràng, như thể mọi khoảng cách giữa thị thành và thôn quê đều biến mất.

Trong lúc cả nhóm đang vui vẻ dùng bữa, một người dân làng lớn tuổi, có vẻ khá thân thiết với gia đình Kiều, bất ngờ lên tiếng với giọng điệu nửa đùa nửa thật:

- Mai Vũ này, cậu thanh niên đẹp trai ngồi cạnh con là ai thế? Chắc không phải bạn bình thường thôi đâu nhỉ?

Câu hỏi khiến mọi người đồng loạt quay sang nhìn Phong Uy. Anh chàng, vốn đã không quen với không khí thôn quê, giờ đây lại càng lúng túng. Bàn tay cầm đũa khựng lại, đôi mắt bất giác liếc qua Mai Vũ để tìm sự trợ giúp.

Nhưng Mai Vũ chỉ nhếch mép cười, không vội trả lời mà để mặc tình huống tiếp diễn.

Thấy vậy, một người phụ nữ khác cũng góp vui:

- Phải rồi! Nhìn cậu ta cứ bối rối thế kia, chắc là có tình ý gì với Mai Vũ nhà mình chứ gì? Phải không, cậu trai trẻ?

Phong Uy nuốt khan, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

- À... dạ, cháu chỉ là bạn học của Mai Vũ thôi ạ. Không có gì đặc biệt đâu ạ...

Vừa dứt lời, anh đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo và đầy uy nghiêm từ phía ba Kiều. Ông đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Phong Uy, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sức nặng:

- Chỉ là bạn học? Vậy sao phải theo con gái tôi về tận đây?

Phong Uy cứng đờ, cảm giác như mình đang bị tra khảo. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng trong giọng nói không giấu được:

- Dạ... thật sự cháu chỉ muốn cùng bạn bè đi thăm quan làng quê thôi ạ. Không có ý gì khác.

Hà Linh, thấy tình hình không ổn, vội chen vào với giọng điệu nhẹ nhàng:

- Thật ra, bác trai à, chính cháu rủ Phong Uy đi cùng để có bạn đồng hành cho vui. Cậu ấy tốt bụng đi theo giúp đỡ cháu với Mai Vũ thôi.

Ba Kiều nhìn Hà Linh một lát rồi khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại đôi chút. Nhưng không quên để lại một câu nhắc nhở khiến Phong Uy càng thêm rén:

- Vậy thì tốt. Nhưng làm bạn gì thì làm, đừng để Mai Vũ nhà tôi phải chịu thiệt thòi.

Phong Uy cúi đầu đáp, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn:

- Dạ, cháu hiểu. Cháu sẽ không để cô ấy phải buồn hay gặp chuyện gì đâu ạ.

Mai Vũ ngồi cạnh, suýt nữa phì cười khi thấy vẻ mặt như đang "được giáo huấn" của Phong Uy. Cô chỉ khẽ hắng giọng, rồi quay sang trêu:

- Đấy, ai bảo tự dưng theo tôi về làm gì. Không quen thì rén là phải thôi.

Câu nói của cô khiến cả nhóm bật cười, phá vỡ không khí căng thẳng vừa rồi. Nhưng Phong Uy thì chỉ biết cúi đầu ăn, trong lòng thầm tự nhủ:

- Lần sau phải chuẩn bị tinh thần kỹ hơn nếu muốn theo Mai Vũ đi đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.