Sau khi Hạ Lam đi mất Hà Linh cười ranh mãnh khi nhìn hai người bạn của mình, sau đó nhanh tay kéo chiếc xe đạp thông minh từ tay Phong Uy.
- Cảm ơn anh nhiều nhé! Tôi phải về Kiều gia lấy đồ, hai người cứ thong thả mà tận hưởng thời gian riêng đi!
Hà Linh nói lớn rồi nhanh chóng đạp xe đi, không để lại cơ hội phản đối.
Mai Vũ thở dài, quay sang nhìn Phong Uy:
- Anh để cô ấy lấy xe dễ dàng thế? Giờ thì chỉ còn cách đi bộ thôi.
Phong Uy nhún vai, cười nhạt:
- Không sao, coi như có thời gian để tôi giải thích mọi chuyện.
Không khí ban đầu có chút nặng nề khi Mai Vũ nhớ lại việc bị theo dõi. Cô chủ động mở lời, giọng hơi lạnh:
- Vậy... Anh định giải thích thế nào về việc cử người theo dõi tôi?
Phong Uy khẽ cười, nhưng nụ cười ấy pha chút ngại ngùng. Anh nhìn về phía trước, rồi nói chậm rãi:
- Đó không phải là việc tôi muốn làm... mà là việc tôi phải làm.
Mai Vũ nhướn mày, không hiếu:
- Phải làm? Anh nghĩ lý do đó đủ thuyết phục sao? Tôi không cần một đám người áo đen lảng vảng xung quanh mình, khiến tôi bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ lạ!
Phong Uy dừng bước, đứng đối diện với Mai Vũ. Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc:
- Tôi hiểu em không hài lòng, nhưng em không hiểu tình hình. Có những nguy hiểm mà em chưa biết. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em an toàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-mon-qua-cua-thanh-xuan/3735203/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.