Sau khi cánh cửa phía sau đóng lại, Mai Vũ đứng giữa một không gian kỳ lạ, ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn lồng nhỏ treo lơ lửng xung quanh. Đây rõ ràng là khu vườn sau trường, nhưng lại mang một vẻ ma mị chưa từng thấy.
Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. Những tán cây cao lớn phủ bóng, gió thối qua làm lá cây xào xạc như tiếng thì thầm, khiến không khí càng thêm rợn người.
Mai Vũ tự nhủ:
- Phong Uy... Cậu ở đâu rồi? Đừng nói là tớ phải giải câu đố một mình đấy nhé...
Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía xa, lạnh lùng và quen thuộc.
- Cô đang tìm ai vậy? Hay là... lại lạc lối như thường lệ?
Mai Vũ giật mình quay lại, và ở phía cuối con đường lát đá nhỏ, Liên Nguyệt Kỳ bước ra từ bóng tối. Gương mặt cô ta vẫn mang nụ cười nửa miệng đầy ngạo mạn, như thể biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra.
Mai Vũ cố giữ bình tĩnh:
- Cô? Sao cô lại ở đây? Đây không phải trò chơi dành cho cá nhân...
Liên Nguyệt Kỳ ngắt lời, giọng đều đều:
- Tôi đi đâu, làm gì, không cần cô phải quan tâm. Nhưng thật thú vị, phải không? Một nơi hoàn hảo để trò chuyện mà không bị ai làm phiền.
Cô ta tiến gần hơn, từng bước một, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng hắt lên gương mặt sắc sảo của cô.
Mai Vũ cảnh giác:
- Nếu cô muốn nói chuyện, thì nói nhanh lên. Tôi không có ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-mon-qua-cua-thanh-xuan/3735188/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.