🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Hả???

Khi cả năm người đang đi trên sân trường, bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Họ quay lại và nhìn thấy nhóm thiếu gia, tiểu thư từ Hội học sinh đang nhanh chóng tiến về phía mình.

Cậu đây rồi, Lãnh Phong Uy. Chúng tôi tìm cậu nãy giờ!Tôi???Các thiếu gia, tiểu thư đứng thở sau khi chạy nhưng rất nhanh khôi phục lại trạng thái sang trọng, quyền lực vốn có.

Một thiếu gia bước lên, giọng điềm đạm nhưng mang đầy uy quyền:

- Phong Uy, chúng tôi cần một người thay thế vị trí trong Hội học sinh. Sau thời gian cân nhắc và quan sát, cậu là lựa chọn hoàn hảo nhất.".

Nam chính giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt khẽ nheo lại khi nghe lời đề nghị. Mai Vũ cùng Hà Linh đứng cạnh, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, còn Thanh Duệ thì nhìn đứa bạn thân rồi quay sang đám người kia với ánh mắt bình thản.

Cô tiểu thư trong nhóm Hội học sinh nhẹ nhàng gật đầu, nói thêm:

- Chúng tôi tin rằng cậu có đủ tố chất để đảm nhận vị trí quan trọng này. Khả năng lãnh đạo của cậu sẽ giúp ích cho Hội rất nhiều.

Phong Uy nhìn thẳng vào mắt họ, giọng bình thản nhưng chắc nịch:

- Cảm ơn lời mời nhưng tôi không có ý định tham gia Hội học sinh.

Cả nhóm Hội học sinh hơi ngỡ ngàng, vài người không kìm được mà trao đổi ánh mắt khó hiểu. Thiếu gia đứng đầu nhíu mày, cố gắng thuyết phục thêm:

- Cậu có lẽ không hiểu hết về những cơ hội mà vị trí này có thể mang lại. Là một thành viên của Hội học sinh, cậu sẽ có nhiều quyền lợi và tầm ảnh hưởng lớn trong trường.

Phong Uy vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt lóe lên sự quyết đoán:



- Tôi biết rõ điều đó. Nhưng không phải đó là những điều tôi hay làm hay sao. Tầm ảnh hưởng lớn, quyền lợi? Tôi đây thừa mấy thứ đó.

Các thành viên Hội học sinh đứng đó không ai nói gì, cả người cứng đơ khi nghe câu trả lời vừa rồi. Thanh Duệ nhìn cảnh tượng này phải nhịn cười, đúng là bạn thân có khác!

- Cậu....

Tại sao cậu không tham gia? Tôi biết cậu...Tại sao không tham gia hả? Đơn giản là tôi không đủ tư cách để vào cái Hội học sinh rách nát đó.Cậu dám....Đến đây đám tiểu thư dường như không giấu nổi sự bực tức. Một trong số họ, cô gái có mái tóc buộc cao và đôi mắt sắc sảo, cất tiếng với giọng mỉa mai:

- Ô, dễ hiểu thôi. Ai mà lại muốn gia nhập Hội học sinh khi có những... mối bận tâm khác.

Cô nhếch môi, ánh mắt xoáy vào Mai Vũ đầy khiêu khích.

Một cô gái khác, vẻ ngoài kiêu kỳ, khoanh tay lại với điệu bộ kẻ cả, hất hàm nói:

- Đúng vậy, chẳng lẽ muốn vào Hội học sinh lại phải bận tâm đến... người chẳng có chút danh phận, phẩm chất nào sao?

Ánh mắt cô ta liếc Mai Vũ, ngầm ám chỉ một sự khinh thường rõ rệt.

Mai Vũ ban đầu chỉ đứng lặng nghe, ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua đám tiểu thư với một tia trào phúng. Nhưng khi những lời mỉa mai cứ dần leo thang, cô không thể nén được nữa. Cô tiến một bước, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết, giọng nói đanh thép và rõ ràng:

- Ô, vậy các cậu nghĩ rằng mình đang ở vị trí gì mà lên giọng dạy đời người khác? Các cậu có thể làm gì ngoài việc giấu mình trong cái mác 'Hội học sinh' mà bám vào, tự huyễn rằng mình giỏi giang hơn người?

Đám tiểu thư thoáng sững người, ánh mắt từ ngỡ ngàng chuyển dần sang tức giận. Một tiểu thư không giữ được bình tĩnh, giọng cao lên:

- Cô nói vậy là có ý gì? Cô chẳng là gì cả, lấy tư cách gì mà sỉ nhục Hội học sinh?

Mai Vũ chỉ nhún vai, nụ cười nhàn nhạt đầy thách thức:



- Tôi nói điều hiển nhiên thôi. Có lẽ, thay vì dành thời gian ở đây, các cậu nên chú tâm vào việc thật sự chứng minh giá trị của mình. Bởi vì tôi thấy, nếu không có Hội học sinh chống lưng, thì các cậu chẳng có gì nổi bật cả.

Đám tiểu thư giận dữ, một cô gái trong số họ đỏ mặt, lắp bắp vì không thể nói gì thêm. Nhưng một cô khác vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cười khẩy:

- Đừng tưởng rằng cậu ta thật lòng thích cô. Hạng người như cô thì mãi mãi cũng chỉ là một sự vui vẻ tạm thời thôi.

Câu nói ám chỉ đầy cay nghiệt đó khiến khựng lại một giây, nhưng rồi cô nhìn thẳng vào mắt tiểu thư kia, ánh mắt lạnh lẽo:

- Chắc hẳn người ta nói đúng: những người không có lòng tự trọng sẽ luôn nghĩ rằng ai cũng giống họ.

Lời nói sắc bén của Mai Vũ như một đòn phản công chí mạng. Đám tiểu thư cứng họng, mặt đỏ gay vì xấu hổ và tức giận. Phong Uy đứng bên cạnh không nhịn được nữa, ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh, giọng nói cất lên trầm thấp:

- Đủ rồi. Nếu các cậu còn nói thêm điều gì không đáng nghe về Mai Vũ, tôi sẽ báo cáo lại toàn bộ với giáo viên phụ trách Hội học sinh. Xem họ nghĩ gì về thái độ này của các cậu. Mà... chả cần giáo viên đâu nhỉ? Mình tôi cũng xử lý được.

Đám tiểu thư nhìn nhau, tức tối nhưng không dám nói gì thêm, chỉ đành miễn cưỡng lùi lại. Một vài ánh mắt vẫn tràn ngập sự căm ghét và đố kị, nhưng không ai dám lên tiếng.

Hà Linh, nãy giờ chứng kiến màn đối đáp kia, không kìm được, khẽ bật cười, thì thầm với Thanh Duệ:

- Quả thật, cậu ấy không hổ danh là Mai Vũ. Cô ấy khiến đám tiểu thư ấy phải im lặng chỉ với vài câu nói."

Thanh Duệ cười tươi:

- Đúng là có người bạn đồng hành như vậy thật không uổng công, đúng không?

Đám người của Hội học sinh bỏ đi trong sự nhục nhã. Phong Uy chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Mai Vũ, như để ngầm truyền cho cô sự ủng hộ và tự hào. Mai Vũ quay lại, khẽ gật đầu với anh, ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, đầy hiểu ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.