Bắc Lăng quốc hoàng đế vẫn gửi thư tín cho Vân Tranh, lúc đầu là dụ dỗ, sau là uy hiếp. Tô Hành trực tiếp bay tới trước mặt hắn. Ném cục than, con sâu. "đè hắn! " "..." hoàng đế. Hoàng đế còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị bóng đè. Dậy không nổi. Rất muốn kêu người lại không thể mở miệng. Cực độ kinh hoảng. "meo ~" cục than (Muốn ăn! Muốn ăn~) "pi ~" con sâu cũng chung ý tưởng. "người của ta, ngươi dám động, ta liền hủy đi nơi này! " Tô Hành giơ tay nắm không. Xung quanh cung điện lả tả đổ nát, rơi xuống gạch vụn. Chính cung bị sập, hoàng đế được người cứu ra mà không có thương tích, đúng là thần kì. Cung điện bị sập thời khắc, Tô Hành biến mất không thấy, hoàng đế cho rằng chính mình ảo giác, nào biết tối đến nằm mộng lại bị bóng đè. Còn nghe thấy cái kia bóng ở bàn luận muốn ăn hắn, hoàng đế bị dọa tỉnh rồi. Liên tiếp mất ăn mất ngủ mấy ngày. "meo~" Lão đại vì cái gì không cho chúng nó ăn đâu ? Thú thú nhóm bất mãn đầy mình ! "các ngươi tới mùa sinh đẻ? " Hai thú lắc đầu. "Không sinh đẻ thì sẽ không mãn kinh. Không mãn kinh thì đừng bất mãn! " "..." Thú nhóm : cái gì thần tiên giải thích ?! .... Tô Hiên tiếp quản gia nghiệp sau, không cẩn thận trong một vụ làm ăn bị người ta lừa mất sạch. Tô mẫu nghe một người bạn nói Tô Hành giàu có, là lão bản sở hữu nhiều cửa hàng, liền tìm tới trợ giúp. "A Hành... " Tô mẫu . "nói chính sự! " Tô Hành. "..." Tô mẫu. Tô mẫu đem ngọn nguồn kể một hồi, muốn xin Tô Hành trợ giúp giúp bọn họ trả nợ, còn muốn vay không một khoản tiền. "người đâu, thả chó! " Tô mẫu nói xong, Tô Hành lập tức đáp. "..." Tùy tùng : Nhà bọn họ lúc nào nuôi chó? Tô Hành đem cục than từ tay áo ném ra. "cắn bọn họ! " "..." cục than : nó thành chó bao giờ? "A Hành, ngươi làm gì đâu? Sau này Tô gia sản nghiệp còn không phải từ ngươi tiếp quản? " Tô mẫu nói thế, nhưng cũng khinh thường cục than bé bằng nắm tay. Cái kia sạt nghiệp gia nghiệp có gì để kế với thừa? "ngươi có thể cắn hai, ba ngụm! " Tô Hành nói xong, cục than lập tức thể hiện thực lực. Nó nhỏ nhưng sức không nhỏ. Ngoạm lấy mông Tô mẫu cắn xuống. Tô mẫu vội văng ra cục than. Trên người không có lấy vết thương lẫn máu, nhưng nàng ta vẫn kêu tru tréo, người ngoài cho rằng nàng ta ở diễn tinh đâu. "ngươi không muốn giúp, chúng ta liền đi! " Tô Hiên. "không tiễn! " Tô Hành. "..." ... Tô Hiên đỡ Tô mẫu ra khỏi cửa, thấy mấy cái lão bản xách theo đồ đạc, liền chạy lại chào hỏi. "các vị đây là đi đâu? " "đi hiếu kính lãnh chủ phu nhân! " "cái gì? " Có một cái lão bản vì nàng ta kiên nhẫn giải thích. "Thành này mới đổi chủ ,là được nữ hoàng đặc cách trọng thưởng vì đất tư. Chúng ta đi hiếu kính tân lãnh chủ phu nhân! " Tô Hiên cảm thấy đây là cơ hội, muốn nịnh nọt tân lãnh chủ, hỏi bọn họ tân lãnh chủ nơi cư ngụ. Nào biết bọn họ xách đồ về phía cổng nhỏ nhà Tô Hành. "lãnh chủ, chúng ta tới tìm lãnh chủ phu nhân! " "tới thật nhanh! " Tô Hành vừa gợi ý hôm qua, hôm nay bọn họ đã mang đồ tới tận cửa. Lão bản nhóm cười ha hả. Đúng lúc tùy tùng đỡ Vân Tranh ra cửa, một đám người nhao nhao cho hắn nhét đồ. "lãnh chủ phu nhân, đây là ta Phiêu Hương điếm đồ vật, tới cho ngài phẩm vị! " "lãnh chủ phu nhân, đây là chúng ta Ngọc Ngà các mới ra phấn son, ngài thử xem! " "lãnh chủ phu nhân, đây là chúng ta Phường Nhuộm ra tân vải màu, còn chưa xuất ra thị trường, ngài xem! " "lãnh chủ phu nhân, ta tiệm thuốc hiếu kính ngài trăm năm nhân sâm !" "lãnh chủ phu nhân, chúng ta thợ mộc nhóm cho ngài xuất cái tinh mỹ chế quạt nan, ngài nhìn.... " "lãnh chủ phu nhân... " "lãnh chủ phu nhân... " Này đang định ra ngoài mua ít đồ dùng, nhưng cái gì cũng chưa làm liền bị người ta nhét đầy đồ vật. "..." Vân Tranh : cầm không kịp. Chị gái : này liền không cần đi chợ! Quá tiện! Hệ thống :.... ... Ở đây yên bình một thời gian xuống dưới. Một hôm, Vân Tranh rủ Tô Hành đi dạo như mọi ngày. "Tô Hành, thực ra ta.... " Vân Tranh. "ta có việc cần nói !" Tô Hành. "ngươi nói trước! " Vân Tranh. "sắp tới ta có việc, phải dời đi một thời gian. Cái thành này liền giao cho ngươi quản lý đi! " Tô Hành. "ngươi sẽ còn quay về chứ ?" Vân Tranh. "có thể! " Tô Hành. Tô Hành cùng ngày sắp xếp hành lý rời đi. Vân Tranh đưa tiễn nhìn theo bóng nàng xa dần, tâm trạng không nói lên lời . Cảm giác nàng bây giờ một đi, là không trở về nữa. Nhưng là hắn lại không có dũng khí níu kéo người ở lại. Vân Tranh, ngươi thật ngốc! Nàng ta rõ ràng là lừa ngươi! Ngươi vẫn cứ khăng khăng chờ đợi. Kể cả như vậy, hắn vẫn cảm thấy xứng đáng! .... Chị gái rời đi xong, liền trở về không gian. Qua màn ảnh, nhìn thấy cái kia ánh mắt đượm buồn nam nhân. Ở nàng rời đi xong, ngày thường công tác cùng sinh hoạt ,sẽ bỏ ra một khoảng thời gian ở cổng thành đứng chờ người. Xuân qua hạ tới, thu đi đông lại. Hắn mỗi ngày sẽ đều đều đứng đợi một lúc. Chị gái nhìn kia nhân nhi qua ảnh nhỏ, đều quên nghe hệ thống thông báo. [Nhiệm vụ chính : Hoàn thành. Khen thưởng : 1000 điểm. Nhiệm vụ phụ : hoàn thành (1/2) Khen thưởng : 500 điểm . Tích lũy từ người qua đường : 100 điểm. Tổng : 40.010.100 điểm. ] [chị, đi tiếp hay nghỉ ngơi? ] Chị gái đóng lại màn hình, đem cảm xúc chỉnh đốn : Đi tiếp! Tích thời gian! Vị diện 7 hoàn tất! ----- Nhỏ giọt! Tích! "hộc! Hộc!.... Thì ra là mơ! " Nam nhân ngồi bật dậy , mồ hôi dính sệt sệt trên người biểu hiện vừa gặp ác mộng khó chịu . Hắn đi xuống tìm nước uống cho tỉnh táo, lại phất tay, một luồng thanh sảng khí quét qua người vệ sinh sạch sẽ. Nam nhân ở suy nghĩ . Kia giấc mộng chân thật đến rõ ràng, trong quá khứ chưa từng có. Vậy là dự tri mộng ? Hắn có nên.... Không, trước cứ xem tình hình đã! Nam nhân tiến về phía bàn làm việc bên cạnh, cầm lên quả cầu gần như sắp bị hắn bỏ quên tới phủ bụi. Quả cầu sáng lên. Giống như trẻ con giọng nói âm thanh phát ra. "đại nhân? " "gần nhất nàng ta thế nào? " "vẫn tốt! " "đừng giới hạn phạm vi hoạt động của nàng ta! " ".... dạ! "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]