Tiên Dược Lão Nhân nhìn những vết thương trên người Diệu Phương Sinh, đã ngừng chảy máu, thấy rõ lớp da ngoài rách to, lộ phần thịt đỏ bên trong.
Thương thể nặng nề đến thế lại không quan tâm, toàn cảm tạ và hỏi một chiếc khăn. Chẳng lẽ nàng cứng cỏi tới mức mình đồng da sắt, hay vì chịu quá nhiều khổ sở, mất cảm giác biết đau? Tiên Dược Lão Nhân nghĩ ngợi, ánh mắt lay động mất đi sự kiên định ban đầu, cũng không đáp trả Diệu Phương Sinh ngay, ngược lại bảo: "Cô nương nên đi chữa trị vết thương trước, kẻo nó trở nặng hơn."
Diệu Phương Sinh mím môi, nét mặt hơi thất vọng vì chưa có được câu trả lời, nàng vẫn nghe theo Tiên Dược Lão Nhân. Rời khỏi nơi đây đi đến chỗ chữa thương.
Sắc trời ngả màu, ngày sáng buông dần nhường ban đêm hiện hữu. Không khí ấm áp cũng thành sương lạnh, ánh trăng mờ ảo từ trên cao lan khắp Hoành Chi Thành, một buổi tối yên ắng từ từ diễn ra.
Diệu Phương Sinh được Tiên Dược Lão Nhân băng bó, sau đó đích thân đưa về Dung gia. Ngồi trên xe ngựa, nàng nhìn người đối diện mình, vẻ mặt nghiêm túc lập lại câu hỏi: "Người có thấy chiếc khăn ta đ.á.n.h rơi không?"
Nàng cảm giác Tiên Dược Lão Nhân né tránh vấn đề này, dù lúc chữa thương hay đưa về đều im lặng, mọi câu nói liên quan tới chiếc khăn, chẳng có lời giải đáp.
Nếu cứ để yên, nàng sợ bỏ lỡ cơ hội thăm dò.
Diệu Phương Sinh vẫn chìm trong suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, nàng bỗng trông thấy Tiên Dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/5021300/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.