Ngày Nhị công tử rời Hoành Chi Thành, là lúc Diệu Phương Sinh tìm hiểu các loại cổ trùng. Nàng đọc những sách về độc và cổ trùng, dựa vào biểu hiện của Nhị công tử, phán đoán loại cổ trùng hắn trúng phải.
Nhưng tất cả trên sách không có cái nào hữu ích, cuối cùng chỉ thấy tên của cổ trùng đấy. Diệu Phương Sinh bèn bán hết trang sức mà Nhị công tử tặng mình, giao ngân lượng cho người khác tìm tin tức thay.
...
Dung phủ.
Diệu Phương Sinh đang bước ra cửa lớn, bỗng giọng điệu cao vợi, mang đầy móc mía vọng lại: "Nhị công tử vắng mặt, phận làm tiểu thiếp của người, không yên phận chờ đợi, sao cứ ra ngoài suốt. Đi gặp tình lang ư?"
Diệu Phương Sinh nghe hết từng lời, nét mặt trầm lặng như chẳng để ý mấy câu đó. Ánh mắt nàng bình tĩnh, đối mặt với nữ nhân tiến gần mình, cất tiếng: "Di nương quá lời, tiểu thiếp chỉ muốn lên chùa cầu phúc."
Chu di nương liếc xéo Diệu Phương Sinh, đôi môi tô son đỏ chói nhếch lên. Tỏ ra không tin, bảo: "Cầu cái gì, ta thấy ngươi lén lủt giống vụng trộm lắm, đi gặp nhân tình thì có!"
Diệu Phương Sinh nhướng mày, nàng phát ra tiếng cười nhạt. Ít sau thẳng thắn đáp: "Nếu di nương khẳng định tiểu thiếp ở ngoài có tình lang, chúng ta cùng đi gặp chủ mẫu nói cho rõ ràng!"
Nàng không để người trước mặt kịp phản bác, tiếp tục nói: "Dù sao chuyện này có ảnh hưởng lớn đến Dung gia, phải để chủ mẫu giải quyết mới được."
Lời nói chỉ thẳng Chu di nương không có tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/5021298/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.