Diệu Phương Sinh cũng không nài nỉ để gặp Tiên Dược Lão Nhân. Nàng khẽ hỏi Ân Hồ: "Ta đã ăn nhờ ở đậu chỗ các vị gần một tháng, ta nghĩ mình nên trả ơn... "
Nàng ngập ngừng rồi tiếp tục nói: "Nên muốn hỏi Ân cô nương, có việc gì ta có thể làm cho mọi người hay không? Ví dụ giặt đồ hay khâu vá, quét dọn, nấu cơm, ta đều làm được!"
Ân Hồ liếc sư huynh đang định nói gì đó, nam nhân trở nên im lặng. Ân Hồ mới chậm rãi bảo: "Được, ta dẫn cô nương đi."
Hai người quay lưng rời khỏi, nam nhân nhìn mà bất lực thở dài.
Từ hôm đó, Diệu Phương Sinh dọn dẹp trạch phủ. Ân Hồ sắp xếp cho nàng những việc quen tay.
Ngày qua ngày, Diệu Phương Sinh làm từ sáng tới tối, ngoài việc nấu ăn hay giặt y phục. Nàng còn gánh nước, tưới cây, dọn cỏ.
Việc ấy vốn do gia nhân hoặc đệ tử khác làm, nhưng Ân Hồ đặc biệt dặn dò để nàng đền ơn, chẳng ai dám phụ giúp một tay.
Diệu Phương Sinh cũng không để tâm. Ban đêm, nàng ngồi trước ánh nến, thêu chữ lên khăn tay.
Khi đ.â.m xuống mũi kim cuối cùng, Diệu Phương Sinh nhếch môi cười. Nhìn chiếc khăn lụa màu lam được thêu từng dòng chữ, nàng khẽ thì thầm: "Nhất thế Sinh Tử bất ly..."
...
Một tháng trôi qua, Diệu Phương Sinh vẫn chẳng có cơ hội tiếp cận Tiên Dược Lão Nhân. Khi đang cắt cỏ ở ngoài trạch phủ, một bàn tay tóm lấy nàng.
Người đó kéo Diệu Phương Sinh đối diện, nàng không thể trốn chạy, đành ngẩng đầu nhìn lên. Khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/5021296/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.