Diệu Phương Sinh trở lại Nam Quán, tự ôm thân thể đau đớn mà bước chân cũng khó khăn, lúc này Thái Tử vừa đi xuống lầu trông thấy nàng lảo đảo với khuôn mặt trắng bệch, hắn lo lắng chạy đến đỡ.
Thái Tử nhìn Diệu Phương Sinh đã đau tới mức đôi mắt mơ hồ, tràn đầy mồ hôi lại liên tục run rẩy cả người, hắn lập tức vòng tay bế ngang nàng lên.
Chờ khi đặt Diệu Phương Sinh xuống giường, Thái Tử mới đi lấy thuốc, suốt nửa năm qua hắn biết nàng trúng độc, sẽ phát độc mỗi tháng một lần không nắm bắt được ngày tái phát.
Loại độc này chưa tìm ra giải dược, phải dùng thuốc giảm đau để kìm hãm nó, nhưng nàng vẫn cực kỳ khổ sở đến khi cơn đau qua đi.
Thái Tử nắm lấy tay Diệu Phương Sinh, nhìn nàng đã uống thuốc mà vẫn quằn quại co người, còn tự cắn môi chảy máu, hắn đành nhét vải vào miệng nàng, tránh cho những tổn thương về sau.
Diệu Phương Sinh cắn chặt miếng vải ấy, nàng đau đến mơ hồ, đôi mắt bỗng thấy nam nhân dưới tuyết, mà lần này dung nhan kia không có bi thương, ánh mắt đầy lạnh lẽo và cầm thanh kiếm chỉ vào một kẻ.
Nàng nghe chàng nói rằng: "Hãy yên tâm, ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, chỉ là để ngươi nằm trên tuyết giá rét này, chịu cảm giác bị sói xâu xé từng tấc da miếng thịt mình."
Phần kẻ kia sợ hãi kêu gào, đáng tiếc cổ họng như bị huỷ nên không phát ra thanh âm nào...
Diệu Phương Sinh nhớ lúc bản thân ra đi ở kiếp đầu tiên, phu quân đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/5021284/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.