Diệu Phương Sinh và Thái Tử chạy sâu vảo rừng, khi cảm thấy bốn phía im ắng như an toàn thì cả hai mới dừng chân.
Thái Tử thở hổn hển buông tay Diệu Phương Sinh ra, dựa vào thân cây mà nghỉ ngơi đồng thời liếc mắt xem xung quanh. Nơi này tứ phương đều là cây, lá xanh tươi tốt che khuất bầu trời, hoàn toàn không xác định được hướng đi.
Sau khi quan sát kĩ càng Thái Tử mới cất giọng: "Xem ra chúng ta phải ở lại đây đêm nay rồi."
Diệu Phương Sinh ngẩng đầu nhìn những tia sáng xuyên qua hàng lá đang dần u ám thì thở dài, nàng lấy ra tay nải của mình, từ từ mở ra bên trong là đồ ăn và nước uống, thậm chí còn có cả một chiếc chăn mỏng cùng gối.
Thái Tử ngạc nhiên mà nhìn Diệu Phương Sinh chọn chỗ nằm, lúc sau thấy nàng tiến lại gần nhẹ nhàng nói: "Ban đêm trong rừng sẽ lạnh, nên ngài hãy ngủ ở kia đi, ta thì thức canh chừng dã thú tới phá."
Lúc Diệu Phương Sinh chuẩn bị đi lại bị Thái Tử kéo tay, hắn khẽ cất tiếng hỏi: "Ngươi đã sớm biết Diệp Lam Cung sẽ dồn ta vào chỗ chết?"
Từ việc đối phương trà trộn vào đám hộ vệ, đến những đồ vật trên đất kia đều lộ rõ một điều, rằng nữ nhân trước mặt biết mọi chuyện xảy ra...
Hoặc có thể dự đoán được tương lai như Diệp Lam Cung, vì trông thực lực của đối phương cũng chống đỡ nổi chiêu thức tàn độc lúc nãy.
Diệu Phương Sinh mím môi, lát sau ngồi xuống đối diện với Thái Tử, nàng chậm rãi đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/5021282/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.