Gương mặt Trình Ngạo Mân lập tức biến sắc như cái bảng pha màu, trông đặc sắc khỏi phải bàn.
“Hừ!” Trình Ngạo Mân hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy khỏi mặt đất, lẽ ra cô ta không nên đến đây tự rước lấy nhục. “Trình Xuân Nha, cô đừng đắc ý quá, tôi không tin mình sẽ thua cô.”
“Cô cứ chờ đấy cho tôi, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ cướp anh Phó từ tay cô về.”
Chỉ có thể nói Trình Ngạo Mân vẫn còn quá nhỏ, nếu không đã chẳng làm ra chuyện nực cười như vậy.
Mà cũng phải, cho dù Trình Ngạo Mân có tâm cơ đến đâu thì tuổi tác rốt cuộc vẫn còn đó, tâm trí có thể trưởng thành được đến mức nào chứ? “Ừ! Tôi chờ,” Trình Xuân Nha cười nói. “Tôi sẽ chờ xem đứa con gái do hồ ly tinh nhà cô sinh ra kế thừa bản lĩnh câu dẫn đàn ông của mẹ mình ra sao, cũng để tôi được mở mang tầm mắt, xem năm đó mẹ tôi rốt cuộc đã thua mẹ cô như thế nào.”
“Tôi không cho phép cô sỉ nhục mẹ tôi,” Trình Ngạo Mân lại bật khóc, nhưng lần này là khóc vì tức. “Rõ ràng là mẹ cô, một con đàn bà nhà quê không xứng với cha, sao có thể nói mẹ tôi là hồ ly tinh được.”
“Trình Xuân Nha, cô cũng đáng ghét y như người mẹ đã c.h.ế.t của cô vậy. Sao cô không c.h.ế.t cùng mẹ mình luôn đi, tại sao lại đến nhà tôi để gây họa cho cả nhà?”
Trình Xuân Nha nhanh chóng bước đến trước mặt Trình Ngạo Mân, bóp cổ rồi nhấc bổng cả người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/5070592/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.