“Thôi được rồi, không cần phải nhảy ra để gây chú ý đâu. Biết là cậu thích Vưu Lăng Vi rồi, nhưng cũng đừng lúc nào cũng thể hiện rõ rành rành ra thế chứ!” Trương Thư Minh châm chọc.
“Cậu… Cậu nói bậy bạ gì thế?” Cậu bạn học kia mặt lập tức đỏ bừng, còn ngại ngùng liếc nhìn Vưu Lăng Vi một cái.
Vốn dĩ Vưu Lăng Vi đã đang đau lòng vì lời của Phó Thiếu Thắng, bây giờ lại bị cậu bạn này nhìn bằng ánh mắt ngại ngùng như vậy.
Điều này khiến cô ta lập tức bị kích động: “Nhìn cái gì mà nhìn, không tự nhìn lại xem mình là cái thá gì, loại cóc ghẻ như cậu mà cũng đòi ăn thịt thiên nga à.”
Dứt lời, Vưu Lăng Vi liền khóc lóc chạy ra ngoài.
Tâm trạng của cô ta bây giờ thật sự quá tệ, chỉ muốn tìm một nơi không có ai để khóc một trận cho thỏa thích.
Còn cả Trình Xuân Nha, con tiện nhân đó nữa, tại sao nó lại ngày càng xinh đẹp như vậy.
Đáng giận hơn là, mấy năm nay cô ta chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong trước mặt Trình Xuân Nha.
Bị Vưu Lăng Vi mắng như vậy, cả khuôn mặt cậu bạn kia đỏ bừng lên.
Là vì tức giận.
Một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu, bị cô gái mình thích mắng là cóc ghẻ trước mặt bao nhiêu người.
Thử hỏi lòng tự trọng sao mà chịu nổi? “Xì! Đúng là cái nết.” Trương Thư Minh khinh khỉnh đảo mắt, rồi lập tức lo lắng hỏi Trình Xuân Nha: “Xuân Nha, cha và mẹ kế của cậu thật sự định đưa cậu về nông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/5070585/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.