Nói thật, Phó Thiếu Thắng và Trình Xuân Nha thật sự bị Trương Thư Minh làm cho ghê tởm c.h.ế.t đi được.
Một thằng con trai to xác như vậy mà cứ sụt sùi khóc lóc, nhìn kiểu gì cũng thấy nổi da gà! "Trương Thư Minh, cậu cũng vừa phải thôi chứ!" Phó Thiếu Thắng nói với vẻ mặt chán ghét. "Tôi sắp bị cậu làm cho ghê tởm c.h.ế.t rồi đây này. Cậu nói xem, một thằng con trai to đầu như cậu mà khóc lóc thế kia, không thấy mất mặt à?"
"Mặt mũi tôi mất sạch rồi, còn sợ mất thêm chút nữa sao?" Trương Thư Minh càng nói càng tủi thân, nước mắt cũng vì thế mà rơi như mưa. "Phó Thiếu Thắng, rốt cuộc cậu có chút lòng đồng cảm nào không vậy!"
"Tôi bị các cậu bắt nạt đến mức khóc thành thế này, vậy mà cậu còn nói là ghê tởm."
"Hu hu! Sao số tôi lại khổ thế này cơ chứ! Lại đụng phải hai tên ác bá các cậu."
"Được rồi!" Phó Thiếu Thắng mất kiên nhẫn gắt lên. "Ai bắt nạt cậu? Nếu không phải tự cậu kiếm chuyện chọc vào bạn học Xuân Nha trước, thì tôi với cậu ấy rảnh rỗi đi bắt nạt cậu chắc?"
"Hừ! Nếu sớm biết cậu là cái đồ mít ướt thế này, tôi đã mặc kệ cậu rồi. Xuân Nha nói đúng lắm, cậu chính là đồ gà rù, siêu cấp yếu."
Trương Thư Minh càng thêm tủi thân, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây, không sao kìm lại được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lời của Phó Thiếu Thắng cũng có lý. Nếu không phải cậu ta kiếm chuyện với Trình Xuân Nha trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/5070577/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.