"Haiz!" Viên Hiểu Âm thở dài. "Lưu Sơn Trụ, anh thật sự đã thay đổi rất nhiều."
"Đều ngần này tuổi rồi, nếu còn là thằng khốn như trước kia thì đời này của tôi coi như sống uổng phí." Lưu Sơn Trụ cười chua xót. "Đúng rồi, Mạn Ni và các em nó..."
"Ba chị em Mạn Ni đều rất tốt, đứa nào cũng rất có chí tiến thủ." Vừa nhắc đến ba cô con gái, Viên Hiểu Âm không nhịn được mỉm cười. "Cả ba đứa đều thi đỗ vào những trường đại học danh tiếng."
"Mạn Ni tốt nghiệp xong thì đến công ty giúp tôi, lấy chồng năm 29 tuổi, sinh được một trai một gái, cuộc sống rất hạnh phúc."
"Mạn Kỳ năm đó thi vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp thì cũng vào bộ đội công tác giống như cậu nó. Sau này con bé tìm được đối tượng trong đơn vị, sinh một cậu con trai, sống cũng rất hạnh phúc."
"Còn Mạn Ngọc," nhắc đến cô con gái út, Viên Hiểu Âm lại phiền lòng. "Trong ba chị em, Mạn Ngọc là đứa khiến tôi lo lắng nhất. Sự nghiệp thì thành công đấy, nhưng lại chẳng chịu tìm đối tượng, cứ khăng khăng đòi làm quý tộc độc thân cả đời."
"Đều tại tôi, đều tại tôi cả." Lưu Sơn Trụ không kìm được mà bật khóc. "Chắc chắn là vì người cha này mà con bé Mạn Ngọc mới không muốn kết hôn."
"Sao có thể trách anh được chứ?" Viên Hiểu Âm nói. "À phải rồi, anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Để tôi đưa anh ra ngoài ăn."
"Không cần đâu." Lưu Sơn Trụ vội nói. "Tôi mua vé tàu cao tốc chuyến chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4903799/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.