Bác cả Lưu biết tin cháu trai trở về liền lập tức từ trong nhà chạy ra.
Nhưng khi ông đến nơi, nghe được những lời Lưu Sơn Trụ nói thì tức đến sôi máu.
"Bác cả," Lưu Sơn Trụ vừa thấy bác cả đã chất vấn ngay. "Lúc mẹ con bán nhà bán đất, sao bác không lên huyện báo cho con một tiếng?"
"Mày đang trách bác đấy à?" Bác cả Lưu càng thêm nổi nóng. "Mày còn mặt mũi mà trách bác sao? Sao mày không tự nghĩ lại xem vì sao mẹ mày lại phải bán nhà bán đất đi?"
"Vì một con hồ ly tinh bên ngoài mà vợ con, mẹ già đều vứt bỏ hết! Một thằng con bất hiếu như mày, mẹ mày không bán nhà bán đất đi, chẳng lẽ còn để lại cho mày chắc?"
Bác cả Lưu bây giờ mới thấy, năm đó em dâu bán nhà bán đất đi đúng là một quyết định sáng suốt.
Nhìn bộ dạng dắt díu vợ con trở về của Lưu Sơn Trụ là biết ngay ở bên ngoài sống không nổi nữa nên mới mò về quê.
Nếu năm đó em dâu không bán hết nhà cửa đất đai mà còn ở lại trong thôn, không biết sẽ bị thằng con bất hiếu này chọc cho tức c.h.ế.t đến mức nào nữa.
"Sơn Trụ à! Nhìn bộ dạng này của cậu, chắc là ở bên ngoài sống không nổi nữa rồi phải không?" Giọng của Trần Thúy Châu vang lên. "Chậc chậc! Đúng là cái số nghèo thì vẫn hoàn nghèo, cho dù có kiếm được chút tiền thì cuối cùng vẫn khốn cùng thất thế mà thôi."
"Lưu Sơn Trụ cậu ấy à! Chính là cái số bần cùng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4903798/chuong-1045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.