“Mày câm miệng cho mẹ,” Trình Xuân Nha liếc xéo Lưu Sơn Trụ một cái. “Cần mày lắm mồm à?”
Lưu Sơn Trụ lập tức không dám hó hé tiếng nào.
Sao hắn lại quên được, mẹ hắn vốn rất ghét chuyện tòng quân.
Vì chồng của nguyên chủ hy sinh từ sớm nên bà rất ác cảm với việc nhập ngũ.
Bà không chỉ cấm con trai mình báo danh tòng quân mà còn khuyên những nhà có ý định cho con đi lính nên suy nghĩ cho kỹ, nếu không hối hận cũng không kịp.
“Hồng Đào à! Cháu nghe thím khuyên một câu, đừng đi báo danh tòng quân,” Trình Xuân Nha nhìn Viên Hồng Đào nói. “Cha của anh rể cháu mất vì lý do gì, chắc cháu cũng rõ mà.”
“Tuy nói nhập ngũ là vinh quang, nếu thật sự được chọn thì đúng là có một tương lai tốt đẹp, hơn hẳn cả đời làm nông dân.”
“Nhưng vấn đề là, muốn có một tương lai tốt đẹp thì phải lấy mạng ra mà đ.á.n.h đổi đấy! Cháu nghe lời thím, đừng đi báo danh, lỡ cháu có mệnh hệ gì thì chị cháu còn sống nổi không!”
Trình Xuân Nha cũng vì thấy Viên Hồng Đào là một chàng trai không tồi nên mới muốn cứu cậu một mạng.
Nếu không thì cô rảnh rỗi ăn no rửng mỡ đi lãng phí nhiều nước bọt như vậy làm gì? “Thím, cháu biết thím có ý tốt,” Viên Hồng Đào gãi đầu nói. “Nhưng bảo vệ tổ quốc là một việc vinh quang, cháu muốn nhập ngũ không phải để mưu cầu tương lai tốt đẹp, mà chủ yếu là muốn góp một phần sức lực để bảo vệ đất nước.”
Trình Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4903784/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.