Thế là Trần Thúy Châu liền khóc lóc om sòm.
Bác cả Lưu cuối cùng cũng không kiềm chế được cơn nóng giận, vớ lấy chiếc giày dưới chân rồi quất cho Trần Thúy Châu một trận tơi bời.
Nếu không có hai người con trai can ngăn thì có lẽ Trần Thúy Châu đã bị đ.á.n.h cho một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t rồi.
Dạy dỗ Trần Thúy Châu xong, bác cả Lưu bèn đến nhà Trình Xuân Nha xin lỗi.
“Thím nó! Tôi thay mặt bà nhà sang xin lỗi thím,” bác cả Lưu nhìn Trình Xuân Nha, mặt mày xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào cô. “Tôi thật không ngờ bà nhà tôi càng có tuổi lại càng ăn nói không lựa lời.”
“Thím nói xem, cái bà già c.h.ế.t tiệt ấy sao có thể dùng những lời độc địa như vậy để nguyền rủa thằng Sơn Trụ cơ chứ?”
“Thím yên tâm, vừa rồi ở nhà tôi đã dạy cho bà ta một trận rồi. Tôi đảm bảo từ nay về sau cái miệng của bà ấy không dám nói năng lung tung nữa.”
“Bác cả, bác đừng nói thế. Người một nhà cả, có gì mà phải khách sáo. Nếu tôi thật sự so đo với chị dâu thì lúc trước, khi bà ấy ở nhà tôi nguyền rủa Sơn Trụ không sinh được con trai, tôi đã đi tìm bác để nói chuyện rồi.”
“Sở dĩ tôi không nói là vì không muốn làm bác khó xử thôi.”
“Nếu hôm nay ở đội sản xuất không phải do chị Liêu lỡ lời nhắc đến, thì chuyện chị dâu nguyền rủa thằng Sơn Trụ nhà tôi cũng sẽ không bị đồn ầm lên trong thôn đâu.”
Ý của Trình Xuân Nha là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4903783/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.