Thời gian thấm thoắt trôi, đã hơn một năm nữa qua đi.
Viên Hiểu Âm chuyển dạ đúng vào dịp cuối năm.
Đúng vậy, Viên Hiểu Âm lại sinh con.
“Mẹ, đã mấy tiếng rồi, sao Hiểu Âm vẫn chưa sinh vậy!” Lưu Sơn Trụ sốt ruột đi đi lại lại. “Con nhớ năm ngoái lúc Hiểu Âm sinh Mạn Ni đâu có lâu như vậy!”
“Thôi đi, đàn bà sinh con làm gì có thời gian cố định. Đứa đầu sinh nhanh thì cũng khó đảm bảo đứa thứ hai cũng sẽ như vậy,” Trình Xuân Nha cau mày. “Con đừng đi qua đi lại nữa, làm mẹ chóng hết cả mặt rồi.”
“Bà nội, bà không sao chứ ạ!” Cô bé Mạn Ni hơn một tuổi lo lắng nhìn bà nội.
Đừng thấy Mạn Ni mới hơn một tuổi mà coi thường, con bé đã rất hiểu chuyện, nói năng cũng vô cùng lanh lợi.
Chẳng những Trình Xuân Nha cưng chiều cô cháu gái này hết mực.
Mà ngay cả Lưu Sơn Trụ cũng rất quý cô con gái này.
Dĩ nhiên, đó là nhờ có công dạy dỗ của Trình Xuân Nha, chứ nếu không với cái tính nết ban đầu của Lưu Sơn Trụ thì dù con gái có thông minh đáng yêu đến đâu, chưa chắc hắn ta đã đoái hoài.
“Ôi chao, Mạn Ni của bà, sao con lại hiểu chuyện và đáng yêu thế chứ?” Trình Xuân Nha vừa nói vừa véo nhẹ vào má cháu gái. Lúc này, Mạn Ni đang ngồi trong lòng bà. “Yên tâm đi! Bà nội không sao đâu, Mạn Ni đừng lo nhé!”
“Oa... oa... oa!”
Đúng lúc này, tiếng khóc trẻ con từ trong phòng vọng ra.
“Sinh rồi, sinh rồi,” Lưu Sơn Trụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4894948/chuong-1023.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.