Cả nhà họ Trương tiễn gia đình ba người của Trương Hán Đông ra đến đầu hẻm. Nhìn theo bóng con trai và gia đình nhỏ của cậu đi xa, mẹ Trương không kìm được mà bật khóc.
“Mẹ, con về trước đây, mẹ cũng đừng khóc nữa.” Trương Vân Thái thực sự lười an ủi mẹ mình, vừa dứt lời đã vội vã cất bước rời đi.
“Cha mẹ, con ra ngoài một lát.” Trương Hán Thịnh vừa dứt lời cũng vội vàng chuồn mất.
Khó khăn lắm mới xin nghỉ được nửa ngày, anh ta đâu có ngốc mà lãng phí thời gian cho mẹ mình.
Bảo anh ta an ủi mẹ đừng khóc ư? Ha ha! Thôi quên đi!
“Ông xem, ông xem đi,” mẹ Trương lại tức không chịu nổi. “Chẳng có đứa nào thương xót người mẹ này cả, toàn một lũ bất hiếu.”
“Hu hu! Nói đi nói lại, vẫn là Hán Đông hiếu thuận nhất. Hôm qua nếu không phải nó đi mời bác sĩ đến nhà..”
“...thì cái con ranh Vân Thái kia căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện mời bác sĩ, cứ để mặc tôi nằm trên giường tự tỉnh lại thôi.”
Vừa nói đến đây, mẹ Trương lại càng cảm thấy con trai út thật tốt.
Còn những hành vi bất hiếu trước đây của con trai thì hoàn toàn không thể trách nó được, có trách thì chỉ có thể trách con đàn bà Trình Xuân Nha kia, chính con đàn bà nhà quê đó đã dạy hư con trai bà.
Nhưng không sao, đợi con trai út đi học đại học, bà tin Mạc Chí Mỹ sẽ không làm bà thất vọng.
Mẹ Trương vô cùng tin tưởng rằng sau khi con trai út ly hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4882474/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.