“Diệu Quốc,” giọng Trần Lan San trở nên tủi thân. “Em thật sự không chịu nổi nữa rồi, em không thể sống nổi một ngày nào như thế này nữa.”
“Em không muốn ngày nào cũng phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chẳng biết ngày đêm là gì, chỉ biết cắm đầu làm việc đồng áng. Quanh năm suốt tháng quần quật vất vả mà cũng chỉ đủ cho cả nhà trang trải qua ngày.”
“Anh cũng không muốn như vậy, anh cũng muốn cho em sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng dân quê chúng ta ngoài việc trông vào mấy sào ruộng ở nhà thì còn có cách nào khác để kiếm tiền chứ?” Lưu Diệu Quốc cũng không muốn cứ hèn nhát mãi như vậy.
Hắn cũng muốn kiếm tiền lắm chứ! Nhưng vấn đề là, không có con đường nào để kiếm tiền cả!
“Chúng ta vào Nam làm công nhân đi,” Trần Lan San lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng mình. “Em nghe nói bây giờ có rất nhiều người vào Nam làm thuê, cứ lấy Lưu Thắng ở thôn mình làm ví dụ.”
“Hắn mới vào Nam làm thuê được nửa năm mà đã gửi về nhà được hai trăm đồng rồi đấy.”
Nghe Trần Lan San nói vậy, Lưu Diệu Quốc cũng lập tức động lòng, nhưng vừa nghĩ đến tình hình trong nhà, lại vội lắc đầu: “Không được, không được, sức khỏe mẹ không tốt, Kiến Tân lại còn nhỏ.”
“Nếu chúng ta vào Nam làm thuê thì ruộng ở nhà phải làm sao? Chẳng lẽ lại trông cậy vào mẹ và Kiến Tân sao!”
“Huống hồ với sức khỏe của mẹ như vậy, chúng ta không thể không ở nhà được. Bằng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4882451/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.