Lưu Diệu Quốc bỏ chạy.
Dân làng bên ngoài bàn tán sôi nổi một hồi rồi cũng giải tán.
Lúc này, cả nhà Trình Xuân Nha cũng đã về đến phòng.
“Cha, vừa rồi cha không nên cản con,” Trình Xuân Trụ tức giận nói. “Cứ để con đ.á.n.h c.h.ế.t thằng Lưu Diệu Quốc đó đi.”
“Đúng vậy,” Trình Xuân Cương cũng nói. “Nếu không phải cha với mẹ cản con và anh lại thì hôm nay hai anh em con nhất định phải đ.á.n.h c.h.ế.t thằng Lưu Diệu Quốc đó.”
Sở dĩ hôm nay hai anh em Trình Xuân Cương không đến nhà họ Lưu là vì lúc đó họ không hề biết chuyện chị mình gặp phải ở bên đó.
Nếu không, họ đã xông thẳng đến nhà họ Lưu, quậy cho nhà đó gà ch.ó không yên rồi.
Nào ngờ hai anh em chưa kịp đến nhà họ Lưu tìm Lưu Diệu Quốc tính sổ thì hắn đã tự mình vác xác tới cửa, lại còn một mực đổ nước bẩn lên chị gái.
Thử hỏi, làm sao hai anh em có thể nhịn được chuyện này chứ? Vừa rồi họ thật sự đã muốn đ.á.n.h c.h.ế.t Lưu Diệu Quốc.
Còn về hậu quả của việc đ.á.n.h c.h.ế.t Lưu Diệu Quốc, xin lỗi chứ, lúc đó hai anh em chẳng nghĩ được nhiều đến thế.
Ngay cả bây giờ, họ cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy.
Nếu Lưu Diệu Quốc còn dám đến nữa, hai anh em chắc chắn vẫn sẽ muốn đ.á.n.h c.h.ế.t hắn.
“Thôi được rồi, hai đứa bây im hết cho tao!” Cha Trình đập mạnh tay xuống bàn. “Tụi bây giỏi lắm phải không? Cũng không nghĩ xem, vừa rồi nếu không phải tao với mẹ bây giữ lại, hai thằng oắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4882445/chuong-963.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.