“Nói thừa!” Có người bĩu môi. “Mỏ quặng là nơi nào chứ, một kẻ xui xẻo như Lưu Diệu Quốc, người ta còn dám cho hắn đi làm nữa chắc, không sợ hắn liên lụy làm sập hầm mỏ, hại c.h.ế.t người à.”
“Thế thì sau này Lưu Diệu Quốc hết cái để mà khoe khoang rồi,” một người đàn ông lên tiếng. “Chỉ vì làm việc ở mỏ quặng mà lúc nào hắn cũng vênh váo hếch mặt lên trời, cứ như thể mình ghê gớm lắm không bằng.”
“Thế này thì hay rồi! Mất việc ở mỏ quặng, xem hắn còn đắc ý được cái rắm gì nữa.”
“Hình như mọi người bỏ sót chuyện gì thì phải?” Có người lên tiếng. “Anh cả của Lưu Diệu Quốc là liệt sĩ, thế mà hắn lại dan díu với chính chị dâu của mình.”
“Quan trọng nhất là, thằng bé Lưu Kiến Tân kia vốn không phải con của Lưu Diệu Thiên, mà là con của Lưu Diệu Quốc!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức giật mình tỉnh ngộ.
Đúng vậy! Lưu Diệu Thiên là liệt sĩ.
Trần Lan San vì là người nhà liệt sĩ nên đến giờ vẫn được hưởng trợ cấp của nhà nước.
Đúng là dậu đổ bìm leo, hơn nữa ngày thường Lưu Diệu Quốc cũng đắc tội với không ít người, nên rất nhanh đã có kẻ muốn gây chuyện.
Dựa vào đâu mà một người đàn bà như Trần Lan San lại có thể tiếp tục hưởng trợ cấp dành cho người nhà liệt sĩ, gián tiếp làm lợi cho cái thứ không phải người như Lưu Diệu Quốc.
...
Cùng lúc đó, tại nhà họ Lưu.
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi, đừng dọa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4882440/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.