Thấy Diêu Hỉ Muội đi ra ngoài, Trình Xuân Nha liền đẩy phắt Lưu Kiến Tân trong lòng ra: “Câm miệng cho tao! Mày mà còn khóc thêm tiếng nữa xem, tao có đập nát mồm mày ra không.”
Lưu Kiến Tân sợ hãi nhìn Trình Xuân Nha, dáng vẻ như bị dọa cho c.h.ế.t khiếp.
“Hừ!” Trình Xuân Nha hừ lạnh một tiếng rồi leo xuống giường đất, đi ra ngoài.
Chẳng phải cô tốt bụng gì mà không muốn làm gì thằng nhóc vong ân bội nghĩa Lưu Kiến Tân này.
Mà là vì Lưu Kiến Tân mới bốn tuổi, thật sự không đáng để Trình Xuân Nha tốn công tốn sức với một thằng nhóc như nó.
“Hu hu!” Thấy Trình Xuân Nha đi ra ngoài, Lưu Kiến Tân mới dám khóc thút thít.
Tại sao, tại sao thím lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? Trong phút chốc, cái đầu nhỏ của Lưu Kiến Tân cảm thấy như thể trời đất sụp đổ.
Đầu tiên là chú, bà nội và mẹ bị bắt đi, sau đó thím lại đột nhiên trở nên đáng sợ.
Lưu Kiến Tân thật sự rất sợ, rất sợ.
...
Trong khi đó, từ đường trong thôn đã tụ tập rất đông người.
“Trưởng thôn, nhốt người trong từ đường thế này cũng không phải là cách hay đâu! Theo tôi thấy, vẫn nên mau chóng tìm người đến làm phép, xem có trừ được tà ma trong người nhà họ Lưu đi không.”
Một ông lão lớn tuổi đề nghị với trưởng thôn.
“Ông nói thì dễ lắm,” có người bĩu môi. “Tuy chính sách bây giờ khác rồi, nhưng mấy bà đồng biết làm phép ngày trước đã bị dọa cho sợ mất mật, giờ dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4813726/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.