Cùng lúc đó, tại nhà họ Bạch ở thôn bên cạnh.
“Mày muốn c.h.ế.t à! Bảo làm chút việc mà cũng không nên hồn, nuôi mày thì được tích sự gì.” Nguyên Quế Anh vừa độc địa c.h.ử.i rủa vừa đ.á.n.h tới tấp lên người con trai.
Mà Trình Chí Tuyền...
Không đúng, đời này hắn không gọi là Trình Chí Tuyền, mà tên là Bạch Cẩu Thặng.
Vì Nguyên Quế Anh ghét cay ghét đắng đứa con trai này, nên cô ta vốn chẳng thèm đặt cho nó một cái tên tử tế.
Cái tên Cẩu Thặng này vẫn là do mẹ Bạch gọi bừa mà thành.
Mà lý do cậu bị Nguyên Quế Anh đ.á.n.h bây giờ, chỉ đơn giản là vì lúc dọn bát đũa đã vô tình đụng phải cô ta mà thôi.
Mang linh hồn của người trưởng thành, nên dù thực tế mới ba tuổi, Bạch Cẩu Thặng đã không khóc. Đồng thời, trong lòng hắn càng thêm căm hận người mẹ Nguyên Quế Anh này.
“Được rồi, có thôi đi không?” Mẹ Bạch gắt gỏng, “Vừa ăn cơm xong đã đ.á.n.h con, cô cố tình muốn tôi ăn không tiêu phải không?”
Tuy mẹ Bạch cũng chẳng ưa gì thằng nhóc Cẩu Thặng.
Nhưng thấy Nguyên Quế Anh cứ hở ra là kiếm cớ đ.á.n.h con, bà ta thật sự không nhìn nổi nữa.
Nếu không phải nể tình Nguyên Quế Anh đang mang thai, thì mẹ Bạch chắc chắn đã bảo con trai mình cho cô ta một trận rồi.
Bạch Quảng Phát hung hăng trừng mắt lườm Nguyên Quế Anh một cái.
Hắn là một kẻ hiếu thảo, Nguyên Quế Anh dám chọc mẹ hắn không vui thì cũng đồng nghĩa với việc chọc hắn không vui.
Nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802296/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.