"Băng Thúy à! Con không thể ỷ vào việc Xuân Diệu đối xử tốt với con mà không chịu tiến thủ," mẹ Quách nắm lấy tay con gái, kiên nhẫn khuyên nhủ. "Con cũng nên nghĩ mà xem, đợi Xuân Diệu thi đỗ đại học rồi."
"Những người phụ nữ nó tiếp xúc về sau, sẽ không còn là mấy cô gái nông thôn nữa, mà đều là nữ sinh đại học có tri thức, có văn hóa.."
"Ở nông thôn, con quả thực hơn hẳn nhiều phụ nữ khác. Nhưng so với nữ sinh đại học, con nghĩ mình có điểm nào sánh được với người ta?"
"Tóm lại, nghe lời mẹ, tận dụng hai tháng này mà học hành chăm chỉ vào. Có Xuân Diệu kèm cặp, mẹ không tin con không có cơ hội đỗ đại học."
"Còn về đứa nhỏ..." mẹ Quách nhìn cháu ngoại. "Mẹ sẽ trông cháu giúp con, con không phải lo không có người trông con."
"Mẹ à, nói tới nói lui, chẳng phải mẹ chỉ muốn bắt con nằm mơ giữa ban ngày, cũng đỗ đại học cho mẹ nở mày nở mặt thôi sao!" Quách Băng Thúy bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Vốn tâm trạng đang tốt, phút chốc đã trở nên tồi tệ. Rõ ràng là cô đã bị lời nói của mẹ làm ảnh hưởng. Nếu sau này Xuân Diệu thật sự đi học đại học, tiếp xúc với nhiều nữ sinh giỏi giang, có văn hóa, có phải là sẽ chê bai mình không? Nhưng bảo Quách Băng Thúy đi thi đại học...
Bản thân mình thế nào, Quách Băng Thúy vẫn tự biết rõ. Cô không phải người có năng khiếu học hành.
"Sao mẹ nói mãi mà con không hiểu vậy?" Mẹ Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802215/chuong-836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.