"Cút đi, tất cả cút hết cho tôi," Trình Trí Tuấn đột nhiên phát điên. "Tất cả cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy các người."
Thấy con trai nổi điên như vậy, cha mẹ Trình đành gọi bác sĩ và rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng ý định đi tìm cô gái kia đã bén rễ trong lòng mẹ Trình.
Nói đi thì cũng phải nói lại, mẹ Trình cũng có chút tài cán.
Vài ngày sau, bà đã tìm ra danh tính của cô gái đó.
Thế là, sáng sớm hôm đó, mẹ Trình đã tìm đến tận cơ quan của cô ấy.
Tăng Nhạn Thanh biết được ý đồ của mẹ Trình thì lập tức nổi giận: "Bà bị bệnh à? Cái gì mà tôi hẹn hò với con trai bà? Tôi và con trai bà đã chia tay rồi."
"Việc này còn là nhờ ơn bà đấy. Thế nào, bây giờ con trai bà bị tàn tật, bà lại không chê tôi nữa, lại rộng lòng chấp nhận tôi, rồi ném đứa con trai tàn tật đó cho tôi đúng không?"
"Phì!" Tăng Nhạn Thanh nhổ nước bọt xuống đất. "Bà cũng nên soi gương xem mình là cái thá gì đi. Tôi nói cho bà biết, Tăng Nhạn Thanh tôi không phải người dễ chọc đâu, bà tốt nhất mau cút đi, không thì đừng trách tôi không khách sáo."
"Sao cô lại vô tình vô nghĩa như vậy?" mẹ Trình đương nhiên không thể cút. "Tôi phản đối cô hẹn hò với con trai tôi lúc nào? Sao, khi con trai tôi còn lành lặn, cô bám lấy nó không tha. Nhưng bây giờ con trai tôi xảy ra chuyện, cô lại muốn phủi tay bỏ đi đúng không?"
"Tôi nói cho cô biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802110/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.