“Đúng rồi, tôi nấu hơi nhiều cháo,” Mục Kỳ San nhìn Tứ Nhãn và Vương Nhất Bá nói, “Hai anh mau đi ăn một bát đi, Nhã Tiên đã làm bữa sáng rồi, đợi một lát nữa là có thể ăn bữa sáng!”
“Hai anh cứ ăn chút cháo cho đỡ đói trước, Tần Phóng cứ để tôi chăm sóc là được rồi!”
“Vậy được,” Tứ Nhãn nói, “Vậy tôi và Nhất Bá đi ăn chút gì đó trước, Tần Phóng cứ để cô chăm sóc nhé!”
Lời Tứ Nhãn vừa dứt, anh ta liền cùng Vương Nhất Bá đi ra ngoài.
Mục Kỳ San đỡ Du Tần Phóng ngồi dậy, ngồi xuống giường, cầm bát cháo trên tủ đầu giường lên, múc một muỗng thổi thổi rồi đút đến miệng Du Tần Phóng.
Du Tần Phóng quay đầu đi, anh ta lúc này căn bản không có chút khẩu vị nào: “Tôi chưa đánh răng, hơn nữa cũng không có chút khẩu vị nào!”
“Tần Phóng, tình trạng của anh bây giờ, đừng quá để ý chuyện vệ sinh nữa!” Mục Kỳ San nói, “Huống hồ, cơ thể anh bây giờ rất yếu ớt, dù không có khẩu vị, ít nhiều gì cũng phải ăn mấy muỗng chứ!”
“Chỉ khi ăn no bụng rồi, cơ thể mới có thể phục hồi nhanh hơn!”
Lời khuyên của Mục Kỳ San vẫn rất có hiệu quả, Du Tần Phóng há miệng, ăn cháo trong muỗng.
“Như vậy mới đúng chứ!” Mục Kỳ San cười cười nói, còn vội vàng múc thêm một muỗng cháo, “Tình hình tối qua của anh, thật sự là vô cùng nguy hiểm, nhưng mà...”
Mục Kỳ San vẻ mặt khó xử, cứ như là không biết có nên tiếp tục nói hay không.
“Nhưng mà sao...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801801/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.