“Đúng rồi, Nghênh Đệ năm nay đã bảy tuổi, cuối năm nay có thể cho con bé đi học được rồi.” Giang Lê lại cất tiếng nói.
“Cái gì?!” Trình Đại Trụ lập tức cảm thấy đau gan đau phổi, “Mẹ, con bé con đi học làm gì chứ! Lãng phí tiền đó làm gì? Mẹ không sợ bị người ta chê cười sao.”
Lời Trình Đại Trụ nói không phải không có lý.
Công xã của họ không phải không có người cho con gái đi học, nhưng những người đó, ai mà không bị người ta chê cười chứ.
Dù sao con gái học hành làm gì chứ!
Đằng nào lớn lên cũng phải lấy chồng, trở thành người nhà người khác.
Thế nên cho con gái đi học, đó chẳng phải là đầu óc có bệnh sao? “Rầm!” Giang Lê đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, “Cháu gái của tôi đi học, đây là việc không trộm không cướp, sợ người khác chê cười cái gì chứ.”
“Trình Đại Trụ, sao đến hôm nay tôi mới biết? Anh lại không ưa con gái mình đến vậy, cái này may mà bà già này còn sống tốt, chứ nếu bà già này mà duỗi thẳng hai chân thì mấy đứa cháu gái của tôi chẳng phải sẽ bị vợ chồng anh hành hạ ra nông nỗi nào nữa.”
“Mẹ, mẹ đừng giận,” Tuy vừa nãy bị chồng đánh một cái, nhưng Mai Hồng vẫn theo bản năng nói giúp chồng, “Đại Trụ đây cũng là vì cháu trai của mẹ mà nghĩ, mẹ nói nhà mình mà đem hết tiền chi cho mấy chị em Nghênh Đệ, vậy thì sau khi cháu trai của mẹ ra đời…”
“Con im ngay cái miệng lại!” Sắc mặt Giang Lê lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801498/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.