“Quả thật là mệt mỏi,” Trình Xuân Nha gỡ miếng vải quấn mặt xuống lau mồ hôi, “Mỗi năm đến mùa gặt lúa vào mùa hè, đều mệt đến nỗi tróc một lớp da.”
“Nếu thật sự mệt thì thỉnh thoảng lười biếng một chút, không cần thiết lúc nào cũng cố sức làm việc đến vậy.” Khi nói những lời này, Nguyên Trác Viễn đã nói khẽ lại.
Dù sao những lời như vậy mà để người khác nghe được thì không hay chút nào.
“Làm sao có thể lười biếng được chứ? Chuyện gặt hái lương thực cấp tốc này, là lúc có thể lười biếng sao?” Trình Xuân Nha liếc xéo một cái nói.
Dù đã qua mấy năm rồi, nhưng Trình Xuân Nha đối với lương thực vẫn coi trọng như thời mạt thế.
Thế nên đừng thấy mỗi khi đến mùa gặt lúa mệt c.h.ế.t đi được, nhưng thực ra cô vẫn vừa đau khổ vừa vui vẻ.
Chỉ cần mỗi ngày có lương thực để gặt, dù cho có mệt như chó cô cũng nguyện ý.
Nguyên Trác Viễn bất lực cười một tiếng, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng không nói nên lời.
Xuân Nha chính là như vậy, cũng chính vì như vậy khiến hắn ta càng ngày càng trân trọng.
Đúng vậy, qua mấy năm này, Trình Xuân Nha đã hoàn toàn bước vào trái tim của Nguyên Trác Viễn.
Bây giờ hắn ta tuy thỉnh thoảng vẫn có thể nhớ đến vợ cũ, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với tình cảm giữa hắn và vợ cũ, nhưng vẫn rất may mắn, cũng rất biết ơn vì đã có thể cưới được Xuân Nha.
“À phải rồi, mấy đứa trẻ đâu rồi? Sao không thấy chúng nó?” Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801427/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.