Do phải bàn chuyện phân gia, Thúy Anh đã sớm đuổi mấy đứa nhỏ trong nhà vào phòng chúng nó chơi.
Nguyên Trác Viễn rất nhanh đã đưa hai đứa trẻ về phòng.
Một đứa bế trên tay, một đứa lẽo đẽo theo sau.
Trình Xuân Nha vội vàng tiến lên bế con gái của Nguyên Trác Viễn: “Đứa bé này nhẹ cân quá, sau này chúng ta cùng nghĩ cách, xem có mua được ít sữa bột không.”
“Em nghe người ta nói, trẻ sinh non uống sữa bột là tốt nhất.”
“Haizz! Sữa bột đâu có dễ mua đến vậy.” Nguyên Trác Viễn thở dài nói, kéo con trai ra từ phía sau, “Hiếu Xương, đây là mẹ con, mau gọi mẹ đi.”
“Con không gọi, cô ấy không phải mẹ con, mẹ con đã mất rồi.” Lúc vợ trước của Nguyên Trác Viễn mất, Nguyên Hiếu Xương đã biết chuyện rồi, cho nên đương nhiên không thể chấp nhận Trình Xuân Nha là mẹ kế.
“Thằng nhóc này, sao lại không biết điều như vậy, muốn ăn đòn phải không?” Nguyên Trác Viễn nổi giận với con trai.
“Trác Viễn, đừng nổi giận với con,” Trình Xuân Nha vội vàng nói, “Đứa nhỏ này chẳng phải là phản ứng bình thường sao? Dù sao em cũng vừa mới gả cho anh, làm sao đứa nhỏ có thể chấp nhận em ngay được chứ?”
“Hiếu Xương phải không?” Trình Xuân Nha nhìn đứa con được hời này cười dịu dàng nói, “Không muốn gọi dì là mẹ cũng không sao, vậy con cứ gọi dì là dì trước nhé! Đợi khi nào Hiếu Xương trong lòng chấp nhận dì rồi, muốn gọi dì là mẹ cũng được!”
Haizz!
May mà kiếp trước cô cũng là một bà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801392/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.