“Em cũng bớt nói hai câu đi!” Nguyên Trác Phàm nói nhỏ với vợ, “Đừng quên mục đích chính của chúng ta là gì, nếu mà chọc cho mẹ có chuyện gì, thì còn phân gia kiểu gì nữa?”
“Biết rồi, em sẽ biết chừng mực.” Hương Hạnh cũng nói nhỏ.
Sau khi Nguyên mẫu đã dịu đi một chút, liền lấy hết tiền trong nhà ra: “Tám trăm đồng này là tiền trợ cấp thương tật mà đơn vị của Trác Viễn cấp, cho nên số tiền này các con đừng có tơ tưởng gì cả, số tiền này…”
“Dựa vào đâu,” Thúy Anh lập tức không chịu, “Mẹ à, mẹ thiên vị như vậy là không được đâu, rõ ràng là chưa phân gia, thì tiền trong nhà đều là của chung, vậy nên dựa vào đâu mà tám trăm đồng này không có phần của chúng con?”
“Dựa vào đâu?” Nguyên phụ cười lạnh nói, “Chỉ dựa vào số tiền này là do chân của Trác Viễn mà ra, các con nếu muốn chia số tiền này, vậy thì cũng lấy một cái chân ra đi.”
“Trời ơi! Cuộc sống này không sống nổi nữa rồi!” Thúy Anh lập tức khóc lóc thảm thiết, “Tôi đây là số phận gì vậy! Sao lại có cha mẹ chồng thiên vị như vậy, cuộc sống này chán nản quá, thà ly hôn quách cho rồi.”
“Vậy thì cô lập tức cút về nhà mẹ đẻ cho tôi!” Nguyên mẫu lại bị chọc tức, “Không đúng, phải là các người tất cả đều cút ra khỏi nhà cho tôi!”
“Cái nhà này là của hai cái xương già chúng tôi, căn nhà này là do Trác Viễn đi làm kiếm tiền mà xây, hoàn toàn không liên quan gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801391/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.