Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
“Tìm việc vui?...Chậc, nhưng mà con cũng to gan đấy, dám tìm việc vui với Kỳ gia.”
Chung Lê đánh giá con trai nhà mình từ trên xuống như thể đang nhìn bệnh nhân tâm thần, tặc lưỡi lắc đầu, “Đến lúc đó, đừng có khóc lóc lại đây tìm mẹ cầu cứu nha.”
“Con tìm mẹ khi nào?”
Tần Việt dửng dưng nhìn bà rồi đi lướt qua, lập tức xuống lầu.
Chung Lê không biết nên khóc hay nên cười, chậc một tiếng rồi đuổi theo.
“Sao lại nói không đi tìm? Lúc con hai tuổi, đồ chơi của con bị anh họ con cướp đi, con còn đến tìm mẹ đấy!...Hu hu hu Tiểu Việt Việt của mẹ không cần mẹ nữa rồi!”
“Người ta nói nam nhân lên mười tám sẽ dễ thay đổi thật sự không sai, nhãi ranh của mẹ sao lại càng ngày càng giống ba con, trở nên xấu xa kiêu ngạo thế này...”
Tần Việt nghe thấy mẹ mình khóc lóc om sòm, lăn lộn cằn nhằn sau lưng mình, anh không khỏi âm thầm trợn trắng mắt.
Không nhịn được quay đầu lại, híp đôi mắt lạnh lùng nhìn bà.
Nói lời mỉa mai không chút nể nang: “Xấu xa kiêu ngạo, bụng dạ hẹp hòi, không phải đều là phẩm chất tốt đẹp truyền thống cũ của mẹ à?”
Năm đó, rõ ràng người giúp anh lấy lại đồ chơi còn thuận tiện đánh anh họ mười tuổi đến mức tè ra quần chính là bà.
Bà di truyền cho anh không sai chút nào.
“...Hửm? Bụng dạ hẹp hòi?”
Nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nang-vua-mem-vua-ngot/3374370/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.