Nhìn đống sử ký về giai thoại này đã được ghi chép hoàn thiện trước mặt mình, Vân Yến liền hài lòng vỗ vỗ chúng vài cái.
Đám quan thần viết sử thật sự chăm chỉ và kiên nhẫn ghê, cô góp ý gì thì họ cũng vui bẻ sửa lại rồi lại ngay lập tức nộp lại.
Thật là giỏi quá đi, lát nữa phải cho người tăng cho họ một tháng bổng lộc xem như phần thưởng vậy.
"Bệ hạ."
Vân Yến ngẩng đầu nhìn người gọi mình, "Có chuyện gì?"
Phùng Linh Nhạc cười tủm tỉm, chân lon ton chạy đến gần Vân Yến.
"Thần nghe bảo tội nhân họ Phùng kia đã kể hết quá khứ cho ngài..."
"Đừng tò mò." Vân Yến ngay lập tức cảnh cáo cô ta, "Tính tò mò sẽ không đem lại cho ngươi thứ gì tốt đâu."
Nhất là khi Phùng Linh Nhạc biết được lý do cô ta bị Phùng Trinh Du ghét bỏ là vì phụ thân của nguyên chủ.
Lỡ đâu cô ta cũng nổi khùng như Phùng Trinh Du, rồi chơi trò đâm sau lưng thì Vân Yến lại phải tốn tiền dọn xác.
"Ể..."
Không nhận được câu trả lời như ý, Phùng Linh Nhạc không vui bĩu môi, "Bệ hạ sao lại có thể chắc chắn như vậy chứ?"
Vân Yến lạnh mặt: "Không tin lời trẫm thì kiếm sẽ kề cổ ngươi."
"À vậy hạ thần không cần nghe nữa ạ." Nghe vậy, chỉ trong tích tắc, Phùng Linh Nhạc liền trở mặt.
Xem cách cô ta suy tính kìa, Phùng Linh Nhạc và bà già kia quả là mẹ con, cách sống chẳng khác gì nhau cả.
Vân Yến trợn mắt, cô lên tiếng đuổi người, "Không còn việc gì thì cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023644/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.