Hoàng Phục Lân và Phùng Trinh Du quả là những kẻ điên khùng thật sự!
Đây là lời nhận xét ngắn gọn của Vân Yến sau khi nghe đến cuối câu chuyện.
Đôi mắt đen láy của Vân Yến nhìn Phùng Trinh Du chằm chằm, trong đó ngoại trừ lãnh ý ra cũng không có chán ghê hay hận thù.
"Mẫu hoàng của trẫm thật sự đã trao cho trẫm những tính cách thú vị đấy, tàn nhẫn và lạnh lùng, còn có cả... không nhân tính."
Các giám ngục đứng cạnh Vân Yến vừa nghe cơ thể vừa chảy mồ hôi thành sông, họ gắng gượng lắm mới không tạo ra chút tiếng động kì lạ nào.
Câu chuyện mà Phùng Trinh Du kể đã làm rõ toàn bộ những bí ẩn hoàng cung lúc này, những kẻ làm hạ nhân như họ mà được nghe thì có thể là vì hai trường hợp sau.
Một là Vân Yến cố ý, trường hợp này nếu xảy ra thật thì họ sẽ không chết vì có lẽ cô muốn họ thay cô lan truyền sự thật tàn bạo này.
Còn trường hợp xấu nhất là Vân Yến quên mất việc họ đang ở đây, chốc nữa vì để bịt miệng mà sẽ kết liễu toàn bộ bọn họ.
Trong lúc đám người kia đang hoang mang lo sợ, Vân Yến vẫn đang trò chuyện vui vẻ cùng Phùng Trinh Du.
"Đùa thôi, rốt cuộc lý do lúc trước trẫm tàn bạo cũng là vì ngươi bày trò thôi, trẫm làm sao có thể là con của mẫu hoàng được. Trẫm là đứa trẻ do Cô Trường Nhã được tổ tiên gửi gắm mà sinh ra mà." Vân Yến tỏ vẻ tự cao.
Mọi người: Ha hả, đến giờ tâng bốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023643/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.