Mái tóc đỏ khẽ lay trong gió chiều đầu hạ, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua cửa sổ mỏng dát lên người nữ tử một tầng sáng nhạt.
Họa tiết rồng uốn lượn trên bộ long bào trong phút chốc dường như đã thật sự chuyển động.
Như một con rồng sống thực thụ, nó uốn người bay ra khỏi bộ long bào, giận dữ gầm một tiếng vào khuôn mặt của người phụ nữ trung niên ở đối diện.
"Phùng quốc sư, nếu như ngươi thật sự mong muốn ta quản lý cơ đồ của mẫu hoàng, thì từ bây giờ ngươi đừng chen vào việc của triều đình nữa."
Người phụ nữ mặt không biến sắc hỏi: "Bệ hạ, ngài có biết bản thân mình đang nói gì hay không?"
Đôi mắt hổ phách của nữ tử hiện lên một tia ám toán, cô ta khẽ cười, "Ta biết chứ, nếu ta mất đi sự trợ giúp của ngươi, ta sẽ trở thành một kẻ không có thực quyền trong triều đình."
"Thế nhưng..."
"Ta lại thích đi chinh phục hơn là bị chinh phục, ngươi hiểu chứ Phùng quốc sư?"
Phùng Trinh Du nâng mi mắt lên nhìn Hoàng Châu Sa, môi vẽ nên một nụ cười không rõ ý tứ.
Bà ta kính cẩn cúi đầu hành lễ: "Hạ thần vẫn luôn ở phóa sau phục vụ và là thủ hạ đắc lực giúp đỡ bệ hạ trong mọi trường hợp."
"Ta cũng mong Phùng quốc sư sẽ như vậy."
Hoàng Châu Sa đi xuống đỡ Phùng Trinh Du dậy, "Hành lễ nhiêu đó đã đủ, ngài không cần phải làm mấy thứ hình thức như thế lâu."
Phùng Trinh Du vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ như trời trồng, mặc sự lay chuyển của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023636/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.