Vân Yến ngồi về chỗ cũ, yên tĩnh làm một cương thi mỹ nhân.
"Ăn đi." Vân Yến trợn mắt, ăn thì ăn, nhìn cô làm quái gì, nhìn cô có thể no bụng à?
"Vâ...Vâng." Bọn họ sợ sệt, cẩn thận ăn.
Lưu Vũ không cam lòng, tại sao con cương thi này chỉ trói mỗi hắn chứ, hắn cũng muốn được ăn tối mà.
"Cương thi, cởi trói cho ta, ta muốn ăn."
"Ngươi, đút cho hắn ăn." Vân Yến tùy tiện chỉ một người đệ tử sau đó lấy chocolate ra ăn.
Không có vị gì hết.
Hay là mình tự sát cho nhanh? Đi sang vị diện khác là tốt rồi.
Hệ thống: "..."
Lưu Vũ đỏ bừng khuôn mặt nhưng không dám kháng cự đành để cho tên đệ tử kia đút từng muỗng cơm.
Thù này, Lưu Vũ hắn nhất định phải báo!
Sáng sớm hôm sau có một bóng nữ nhân lướt qua lướt lại trước cửa phòng của Vân Yến, cửa vừa mở ra, nữ nhân lập tức nhào vào lòng cô.
"Tạ Tịch, tại sao hôm qua cô lại dám đánh tôi? Rồi còn ném tôi ra bên ngoài nữa, cô thật là quá đáng!" Linh Du nhíu mày, ngồi trên người cô mà mắng.
"Tôi..."
"Ấy, sao cả người cô lại lạnh vậy? Cô bị cảm sao? Hay là bị trúng độc..." Linh Du sờ soạng cả người cô.
"Tránh..."
"Tạ Tịch, hay là cô bị bọn người kia trấn lột hết tiền nên không có tiền mua thuốc? Đừng lo, Linh Du tôi nể tình cô là người quen sẽ cho cô mượn tiền." Linh Du nhiệt tình nói, mấy câu chửi mắng bỏ qua sau đầu hết.
Vân Yến đen mặt, cô ta nói nhiều quá đi, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023406/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.