[Buổi tối mua bánh kem tới cho anh, bạn trai tốt.] Diêm Túc chăm chú đọc đi đọc lại lời của Khuynh Diễm, sau đó liền lẩm bẩm mắng nhỏ: "Ai là bạn trai cô? Không biết xấu hổ." Trợ lý ngồi sát bên cạnh: "..." Trước khi tỏ ra ngạo kiều, ngài nên kiểm soát cơ miệng mình trước đi Diêm tổng. Mọi người trong phòng họp đều nhìn thấy ngài vừa mỉm cười đấy! Mặc dù nụ cười của Diêm Túc rất nhạt, chỉ lướt qua rồi lập tức biến mất, nhưng vẫn dọa cho nhân viên đang thuyết trình tim đập chân run. Có phải hắn nói sai thứ gì, nên Diêm tổng mới cười mỉa hắn không? Lát nữa hắn sẽ bị đuổi việc cuốn gói khỏi tập đoàn luôn sao? Nhân viên thuyết trình vì quá sợ hãi, nên càng nói càng loạn, lắp ba lắp bắp không thể nghe rõ. Sau khi kết thúc báo cáo, hắn liền nhắm mắt cam chịu, chuẩn bị tiếp nhận mọi hình phạt giáng xuống. Nhưng Diêm Túc chỉ điềm tĩnh nhắc nhở: "Lần sau cố gắng nói trôi chảy hơn. Ý tưởng khá tốt, về chỗ đi." Nhân viên vừa thuyết trình: "..." Toàn thể nhân viên trong phòng họp: "..." Hôm nay Diêm Vương đại nhân chẳng những không trách mắng, mà còn biết động viên cấp dưới?! Chuyện gì đang xảy ra? Mặt trời chân lý chói qua tim?! Trợ lý ở đằng sau nhìn thấu hồng trần biểu thị, không phải mặt trời chân lý, mà là mặt trời chân ái chói qua tim. Người có tình yêu thì nhìn đâu cũng thấy bong bóng màu hồng phấn. Quả nhiên, giúp Diêm tổng thoát kiếp cẩu độc thân là quyết định đúng đắn nhất đời này của hắn! — Diêm Túc cứ làm việc được vài giây, là lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, dáng vẻ nôn nóng như đang chờ đợi điều gì đó. Tiếng chuông vừa điểm sáu giờ chiều, hắn liền ngay tức khắc thu dọn đồ đạc ra về, xe lăn đẩy nhanh đến không ai đuổi kịp. Trợ lý ở phía sau vội vàng chạy theo. Từ từ đã Diêm tổng, ngài chờ tôi, chờ tôi với! Bình thường ngài đều tăng ca đến khuya, sao hôm nay lại tan tầm đúng giờ? Trợ lý vẫn luôn thắc mắc không hiểu, chỉ khi gần tới biệt thự Diêm Túc, hắn mới giật mình nhớ ra. Sáng nay Kiều tiểu thư đã hẹn buổi tối sẽ ghé qua nhà! Diêm Túc trông ngóng nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh mắt hướng về thiếu nữ đang đứng xa xa phía trước. Bên cạnh cánh cổng biệt thự cao lớn, Khuynh Diễm đang yên lặng chờ đợi hắn. Trên tay cô cầm túi bánh quen thuộc, hoàng hôn dịu dàng buông xuống sau lưng cô. Tia nắng cuối ngày dần trở nên yếu ớt, nhưng không biết vì sao, cả thế giới ở trong mắt hắn đều tràn ngập màu sắc lấp lánh rực rỡ. Thì ra khi biết có người chờ đợi mình về nhà, cảm giác lại tốt đẹp đến vậy. Giống như đang ngậm một viên kẹo bông mềm, không cần cố sức nhai xuống, mà chỉ yên lặng cảm nhận vị ngọt của nó quyện quanh đầu lưỡi, chậm rãi tan ra cuốn lấy linh hồn hắn, khiến hắn muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa… Phải chi hôm nào cũng có cô ở đây chờ hắn... Trợ lý ngước mắt quan sát Diêm Túc, sau đó liền kín đáo thở dài. Còn chưa chính thức yêu đương, mà Diêm tổng đã rớt giá thế này, địa vị tương lai trong gia đình chắc chắn là bị đè rồi! Xe dừng lại trước cổng biệt thự, cửa kính chậm rãi hạ xuống. Diêm Túc lập tức khoác lên vẻ ngụy trang lạnh lùng, trầm giọng hỏi: "Cô đến nhà tôi làm gì?" Khuynh Diễm đưa chiếc túi trên tay qua: "Đem bánh tặng bạn trai." Diêm Túc nghiêm mặt nhắc nhở: "Ai là bạn trai cô? Đừng ăn nói hàm hồ." Khuynh Diễm à một tiếng, chậm rãi thu bánh lại: "Vậy tôi đem nó về nhé. Tạm biệt." Dứt lời, cô liền quay lưng giả vờ rời khỏi. "Đừng mà!" Diêm Túc phản xạ quá nhanh, không thông qua não bộ xử lý. Vì vậy sau khi gọi xong, hắn liền cứng ngắc hồng hết hai lỗ tai. "Sao thế?" Khuynh Diễm nhướng mày ngạc nhiên: "Người không phải bạn trai tôi, anh có gì muốn nói à?" Diêm Túc: "..." Trợ lý: "..." Sự thật chứng minh, không có định lực thì đừng nên làm màu, để tránh lâm vào tình trạng xấu hổ như vị tổng tài này. Trước ánh nhìn chăm chú của Khuynh Diễm và biểu cảm hóng chuyện của trợ lý, Diêm Túc hắng giọng nói: "Cùng tôi vào nhà, tôi nấu cơm cho cô. Còn cậu, báo cáo xong thì về đi." Trợ lý: "..." Tôi còn đang chờ xem ngài đảo ngược tình thế, chưa gì ngài đã đuổi tôi là sao? Tra tổng tài trở mặt vô tình! — Khuynh Diễm chống cằm ngồi bên bếp, chuyên tâm ngắm nhìn tiểu ăn vạ nấu ăn. Chờ khi hắn làm cơm xong, cô liền đi tới giúp hắn dọn thức ăn ra bàn. Ánh mắt Diêm Túc hiện lên bất ngờ. Trước đây cô đều chỉ ngồi chờ hắn, sao hôm nay đột nhiên chủ động giúp đỡ? Nhưng nhìn cô qua lại di chuyển từng món ăn, gian phòng bếp lạnh lẽo thường ngày bỗng trở nên ấm cúng kỳ lạ. Diêm Túc cảm thấy, cô và hắn bây giờ trông rất giống một gia đình nhỏ… vợ chồng chuẩn bị cùng nhau dùng bữa tối. Sau khi lén lút suy nghĩ, hai bên tai hắn liền xấu hổ ửng hồng, khóe môi cố mím chặt ngụy trang hung hăng, thế nhưng nó vẫn chống lại ý hắn để rồi nhếch lên độ cong rất khẽ. Bởi vì tâm trạng quá tốt, nên Diêm Túc không hề phát hiện vị trí ngồi của Khuynh Diễm bất thường. Chờ ăn được một lúc, hắn mới cảm thấy có chuyện không thích hợp. "Tại sao cô ngồi bên cạnh tôi?" Diêm Túc chỉ qua ghế đối diện: "Cô ngồi bên kia mới đúng." Khuynh Diễm dĩ nhiên không chấp nhận. Hôm nay cô giúp hắn dọn cơm, chính là vì để chuyển chỗ ngồi đấy! Cái bàn này chiều ngang quá rộng, ngồi ở đối diện thì không thể chạm vào hắn. Phải ngồi sát bên cạnh mới dễ ăn đậu hũ! Khuynh Diễm đứng đắn giải thích: "Qua bên kia thì lát nữa làm sao tôi đút anh ăn bánh kem?" Diêm Túc thiếu chút nữa run tay đánh rơi luôn đôi đũa gỗ. Lại hôn… hôn gián tiếp sao? Lỡ đâu mọi chuyện sẽ tái diễn như lần đó! Không thể được! Chỉ một câu hỏi đơn giản của Khuynh Diễm, đã khiến tâm trí Diêm Túc vượt khỏi kiểm soát, bay lan man tới một số hình ảnh cấm trẻ em, nội dung thiếu hài hòa không thể miêu tả. Khuôn mặt hắn nóng bừng, bàn tay vội vàng gắp một đũa rau lớn nhét vào miệng, dùng thức ăn ép mình tập trung về thực tại, tránh xa những tạp niệm đen tối. Nhưng vì đáy lòng quá loạn, nên đầu đũa trong lúc vô ý đập mạnh vào miệng hắn. Khuynh Diễm lập tức nhíu mày: "Nhẹ tay một chút, môi anh rất nhạy cảm, chạm vài cái liền sưng rồi." "Khụ khụ khụ..." Diêm Túc ho sặc sụa. Khuynh Diễm nhanh chóng vuốt vuốt lưng hắn. Tiểu ăn vạ lớn tới chừng này, mà ăn uống cứ bị sặc mãi, đúng là không thể khiến người ta bớt lo. Nếu không có cô ở đây, một mình hắn biết lấy ai chăm sóc? Ai, tiểu ăn vạ không thể sống thiếu tiểu nha đầu thiện lương. Diêm Túc muốn nói, nếu không phải cô kích thích hắn, đang yên đang lành hắn sẽ sặc sao? Hắn còn chưa hỏi tội cô lần trước trộm hôn hắn, giờ cô còn dám nhắc môi hắn dễ sưng? Chưa hết! Cô ăn xong liền chùi mép chạy mất, hơn nửa tháng trời đều không đi thăm hắn! Vô trách nhiệm! Diêm Túc tức giận nhìn người bên cạnh, ánh mắt hiện rõ oán trách. "Anh… đang dỗi tôi sao?" Khuynh Diễm ngờ vực suy đoán. Mi tự ăn nhiều rồi bị sặc, chuyện này đâu phải lỗi của ta. Đừng hòng giở trò ăn vạ! Diêm Túc thu tầm mắt lại: "Tôi lớn rồi, không phải trẻ con mà đi hờn giận người khác." "Không giận là tốt." Khuynh Diễm mỉm cười, gắp thịt cho vào bát hắn: "Anh ăn đi." Diêm Túc đem thịt trả ngược lại bát cô, thái độ xa cách cười: "Kiều tiểu thư không cần bận lòng. Nửa tháng qua không có cô gắp thức ăn cho, tôi cũng không chết." Khuynh Diễm: "..." Sao giọng điệu này nghe cứ như đang oán trách ta vậy?! Nhưng ta đã làm gì đâu chứ? Ta thật sự quá oan ức!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]