Suốt mấy ngày nay, Khuynh Diễm cứ luôn chăm chú nhìn mảnh giấy Tưởng Thành để lại, nhìn rất nhập tâm, cũng không rõ cô đang nghĩ gì.
Hắc Khuyển thấy cô như vậy, thì liền lo lắng khuyên nhủ: [Cô không nên có nam nhân khác ngoài đại nhân vật nha kí chủ, cặn bã sẽ bị nghiệp quật đó, cặn bã là không tốt đâu.]
Cho dù cô có muốn cặn bã, thì cũng tém bớt lại đi!
Đại nhân vật mà hủy thế giới thì nó không gánh chung với cô đâu đấy!
Nhưng Khuynh Diễm vẫn không ngó ngàng tới nó, mà chỉ tập trung xem xét mảnh giấy kia.
Mãi đến tối thứ bảy, cô mới đi tìm Miên Tửu thông báo: "Tôi ra ngoài có việc."
Thiếu niên đang bấm máy tính bảng lập tức ngẩng đầu, nhỏ giọng bày tỏ ý kiến: "Bây giờ đã hơn bảy giờ khuya rồi, ra đường rất nguy hiểm."
"..." Bảy giờ khuya là khái niệm quỷ quái gì?!
"Là bảy giờ tối, không phải bảy giờ khuya." Khuynh Diễm sửa đúng.
"Hôm nay em đừng đi được không?" Miên Tửu vẫn chống cự níu kéo: "Tôi có linh cảm không tốt, tôi thấy rất lo..."
Đây chính là lý do vì sao trước kia khi Khuynh Diễm ra khỏi nhà, cô đều không muốn nói với Tịch Dạ.
Bởi vì lúc nào hắn cũng nghĩ nhiều rồi lo lắng linh tinh.
Miên Tửu tiếp tục đề nghị: "Hay là em để tôi đi cùng đi, tôi sẽ bảo vệ em."
Khuynh Diễm: "..." Nói nhiều như vậy, bám dính ta mới là mục đích thực sự của mi đúng không?
"Không thể dẫn anh theo. Chín giờ tôi sẽ về, không cần lo lắng." Khuynh Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158619/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.