Đổng Thi Lam vừa chạm vào người Miên Tửu, thì thân thể bà ta lập tức co quắp lại, đau đớn ngã xuống đất. Giật điện! Hắn dùng điện giật bà ta! Miên Tửu chậm chạp cử động cánh tay, thứ giấu trong lòng bàn tay hắn cũng lộ ra ngoài. Là một con dao! Lưỡi dao sắc bén lạnh băng, cán dao phát ra tia điện. Từ lúc bước vào Doãn gia, hắn đã siết chặt cán dao, để điện áp cao giật lên thân thể hắn. Hắn muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, không được sợ hãi bà ta! Không được yếu đuối trước bà ta! Ngày hôm nay, tại Doãn gia, hắn sẽ kéo tất cả cùng xuống địa ngục! Miên Tửu vốn không định dùng điện giật Đổng Thi Lam, nhưng vì điện đang truyền trên thân thể hắn, mà bà ta lại chạy đến chạm vào hắn, nên điện mới giật sang cả bà ta. Miên Tửu nhìn Đổng Thi Lam đang co quắp trên mặt đất, không rõ ý vị hỏi: "Bà đau không?" Đổng Thi Lam ngây ra một lúc, sau đó vội vã gật đầu: "Đau, mẹ đau lắm! Tiểu Ân, con đang lo lắng cho mẹ sao?" "Đau? Người như bà mà cũng biết đau sao?" Miên Tửu phát ra tiếng cười châm chọc. "Tiểu Ân..." "Tôi đã nói tôi không phải Doãn Ân!" Miên Tửu hét lên cắt ngang, bàn tay siết chặt cán dao, tia điện dữ tợn truyền vào người hắn, ép hắn không khuất phục trước nỗi sợ hãi trong tiềm thức. Hắn nhìn thẳng vào Đổng Thi Lam, dồn hết sức lực nói: "Đổng nữ sĩ, Doãn Ân con trai bà đã chết từ năm hắn chín tuổi. Bà cần tôi nhắc lại hắn chết như thế nào không?" "Không! Tiểu Ân không chết! Con đang đứng ở đây! Con vẫn đang đứng trước mặt mẹ!" Đổng Thi Lam kích động đến quên mất cơn đau, bật dậy từ trên mặt đất. "Ngày 20 tháng 9 năm 2285, tiểu thiếu gia tập đoàn Tường Ân qua đời, nguyên nhân tử vong..." Tiếng cười của Miên Tửu càng trở nên ác liệt, trong âm thanh tràn ngập oán hận: "Phát bệnh tâm thần, tấn công mẹ ruột, tự tử mà chết!" "Không... không phải... Tiểu Ân không chết!" Đổng Thi Lam dùng hai tay ôm đầu mình, không ngừng phủ nhận. Miên Tửu cắn chặt răng, nhấn mạnh từng chữ: "Đổng nữ sĩ, bà nói xem, ai mới thực sự là người mắc bệnh tâm thần?" "Ai... ai mới là người mắc bệnh tâm thần... Không phải mẹ! Tiểu Ân, mẹ không có bệnh!" Đổng Thi Lam dữ tợn cào lên tóc mình, nhưng ngay sau đó bà ta lại từ ái mỉm cười, bàn tay dịu dàng tự vuốt vuốt đỉnh đầu: "Tiểu Ân là con trai của mẹ, Tiểu Ân nhỏ như vậy, lại còn ngoan như vậy..." Miên Tửu lạnh lùng cắt đứt lời bà ta: "Bà tỏ ra thương hắn cho ai xem? Người giết hắn còn không phải là bà sao?" "Không, con nói bậy! Con nói bậy! Mẹ không giết Tiểu Ân! Mẹ sao có thể làm hại Tiểu Ân!" Đổng Thi Lam bịt chặt tai, gào lên muốn át đi âm thanh của Miên Tửu. Miên Tửu không nói thêm gì nữa, đôi mắt hắn lạnh băng vô hồn, gương mặt không có nửa phần cảm xúc, nhưng tiếng cười vặn vẹo lại liên tục phát ra từ miệng hắn. Chợt hắn giơ cao con dao trong tay, hướng đến cánh tay của chính mình mà đâm mạnh xuống. Đổng Thi Lam trừng to mắt, vội vã lao đến ngăn cản: "Không! Tiểu Ân, mẹ xin con! Con là con của mẹ! Mẹ xin con!" Miên Tửu vẫn tàn nhẫn đâm xuống, lưỡi dao cắm sâu vào cánh tay hắn, cào rách một mảng lớn da thịt hắn. Nhưng không có máu chảy ra. Bởi vì hắn không có máu, cũng không có xương. Giấu sau da thịt con người là mạch điện và dây thép lạnh băng chằng chịt. "Doãn Ân là con người, còn tôi là người máy, tên tôi là Miên Tửu, còn con trai bà..." Miên Tửu giơ vết rách trên cánh tay đến trước mặt Đổng Thi Lam, gằn mạnh từng chữ: "Hắn đã bị chính bà giết chết!" "Không!!" Đổng Thi Lam thống khổ gào lên, ngón tay tàn bạo tự đâm vào hai mắt mình, máu đỏ thẫm từ hốc mắt bà ta phún ra bắn lên quần áo Miên Tửu. Âm thanh gào thét dữ tợn hướng đến hắn: "Con là Doãn Ân! Con vĩnh viễn là Doãn Ân! Con chính là con trai của mẹ! Con đừng hòng thoát khỏi mẹ!" Bàn tay dính đầy máu của bà ta bám lên cánh tay hắn, nhuộm bê bết quần áo hắn. Nỗi sợ bên trong tâm trí như dây cung căng chặt vừa bị kéo đứt, ý thức hắn hoàn toàn trở nên mất khống chế. Miên Tửu không nhịn được nữa, hoảng loạn ngã xuống đất. Ký ức chôn sâu như bóng ma theo nhau tràn đến, đem hắn đẩy vào địa ngục. Bên tai vẫn không ngừng vang lên giọng nói đòi mạng của người phụ nữ: "Tiểu Ân, con là con trai mẹ! Con đừng hòng thoát khỏi mẹ! Cho dù mẹ có chết, mẹ cũng sẽ đi theo con!" Rầm! Cửa chính bật tung mở ra, một bóng người vội vã tiến vào. Là một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn nhanh chóng kéo Đổng Thi Lam về phía mình, lo lắng hỏi bà ta: "Mẹ làm sao vậy? Là ai làm mẹ bị thương?" "Tiểu Ân, Tiểu Ân của mẹ..." Hai hốc mắt Đổng Thi Lam đã ướt đẫm máu, cánh tay quờ quạng muốn tìm kiếm Miên Tửu. "Con là Doãn Tường, không phải Doãn Ân. Em trai đã chết rồi, mẹ đừng tìm nó nữa." Nam nhân gạt ngang nhắc nhở. "Không! Con nói bậy! Con nói bậy! Tất cả mọi người đều nói bậy..." Đổng Thi Lam bị kích động dồn dập, không chịu nổi ngã xuống bất tỉnh. Doãn Tường lập tức ngẩng đầu, căm hận nhìn Miên Tửu: "Cậu còn muốn mạo nhận em trai tôi đến khi nào? Cậu còn muốn lừa mẹ tôi đến khi nào? Cậu thèm muốn gia sản nhà tôi đến mức đó sao!" Miên Tửu cắn mạnh lên đầu lưỡi mình, cơn đau khiến tâm trí hắn trở lại thanh tỉnh. Hắn chống tay đứng dậy, lạnh giọng nói: "Vậy thì anh quản tốt bà ta, đừng để bà ta tiếp tục đến làm phiền tôi." Dứt lời, Miên Tửu quay lưng đi ra cửa. Nhưng một đoàn robot cao lớn đột ngột xông vào nhà, chặn kín toàn bộ lối đi của hắn. Giọng nói buộc tội của Doãn Tường vang lên từ phía sau: "Cậu đến nhà tôi làm mẹ tôi bị thương, giờ mắt bà ấy đã mù, cậu còn nghĩ bỏ đi mà không chịu trách nhiệm?" "Vết thương đó là do chính bà ta..." Miên Tửu đang nói thì chợt dừng lại, ngay lập tức hiểu ra: "Anh là đang cố ý buộc tội tôi?" Con người của Doãn Tường, vốn dĩ chưa từng có tình thân. Trong mắt hắn chỉ có công ty và danh tiếng, thay vì nói hắn muốn đòi lại công bằng cho Đổng Thi Lam, thì phải nói là hắn đang tính toán lợi ích có thể chiếm được từ chỗ Miên Tửu! "Cậu đã biết thì tôi sẽ nói thẳng vậy. Cậu làm mẹ tôi bị thương, nếu kiện đến tòa án thì chắc chắn cậu sẽ gặp phiền phức, nhưng mà..." Doãn Tường híp mắt đưa ra điều kiện. "Chỉ cần cậu để công ty tôi nghiên cứu trí não cậu một năm, thì tôi sẽ xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì." "Nghiên cứu trí não? Anh nghĩ tôi vẫn là một AI mới thức tỉnh, nói vài câu liền lừa được tôi?" Miên Tửu cười nhạo, nâng giọng thách thức: "Anh kiện đi! Xem tòa án sẽ đứng về phía một AI bậc cao như tôi, hay một nhân loại loạn trí như bà ta!" Chưa nói đến hắn vốn dĩ không tấn công Đổng Thi Lam, chỉ xét riêng thời đại AI, pháp luật sẽ đứng về phía nhân loại sao? Vừa nghe đã thấy nực cười đến mức nào. Doãn Tường vẫn không chút nao núng, không lừa được Miên Tửu, thì hắn vẫn còn cách khác. Các robot hung hăng vây đến, muốn dùng vũ lực khống chế Miên Tửu. Mà Miên Tửu cũng không hề né tránh, đứng yên cho bọn chúng bắt giữ. Reng reng reng! Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên. Doãn Tường nhấn nút nghe máy, mấy giây sau hắn lập tức hoảng hốt chụp lấy điều khiển ti vi. Trên màn hình lớn, một tòa cao ốc hoang tàn chỉ còn lại gạch vụn đổ nát, hai chữ "Tường Ân" rơi trên mặt đất, đã sứt mẻ đến không ra hình dáng. Khói lửa bốc lên ngút trời, máy móc bên trong đều đã nổ thành tro bụi. Tiếng còi xe cứu hỏa inh ỏi, như từng nhát búa đang đánh vào đại não Doãn Tường. Tập đoàn Tường Ân bị một kẻ ẩn danh đặt bom phát nổ! Doãn Tường dữ tợn trừng mắt, giờ thì hắn không còn giữ nổi bình tĩnh nữa! Công ty và tài sản chính là điểm yếu trí mạng của hắn! "Là mày! Kẻ đặt bom chắc chắn là mày! Là mày đã phá hủy công ty tao!" Miên Tửu chậm rãi ngước mắt, trong tiếng cười cất chứa nồng đậm âm u: "Nói sai rồi, thứ bị phá hủy, đâu chỉ có công ty anh." Doãn Tường lập tức khựng lại: "Ý mày là gì? Mày đã làm gì? Miên Tửu, rốt cuộc mày đã làm gì!" Thiếu niên đưa tay vào túi áo hoodie, lôi ra một viên kẹo nhỏ, cúi đầu thong thả bóc vỏ kẹo, khóe môi nhấc lên thở ra hai chữ: "Đoán xem." * Tịch Dạ: Đoán xem. Khuynh Diễm từ đâu xuất hiện: Đoán cái gì? Tịch Dạ ngoan ngoãn chớp chớp mắt: Đoán xem anh thích em nhiều đến mức nào nha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]