Từ sau lần Khuynh Diễm bị rơi cánh tay, Miên Tửu bắt đầu thường xuyên trốn trong phòng một mình. 
Hắn hành xử mờ ám bí ẩn, lại còn không cho cô vào xem, thậm chí đến Tiểu Thiết cũng bị hắn đuổi ra ngoài. 
Khuynh Diễm mơ hồ có trực giác không tốt, hành động này của Miên Tửu cứ như... đang tích tụ năng lượng chuẩn bị đánh nổ thế giới! 
Tiểu ăn vạ chưa bao giờ cho cô một giây phút bình yên! 
Đặc biệt là Miên Tửu, nhìn thì yếu đuối, nhưng tính cách lại vô cùng bướng bỉnh. 
Ai động đến hắn, hắn đều ăn thua đủ với kẻ đó, lại còn học từ đâu cái thói che giấu cô! 
Khuynh Diễm ở nhà giám sát Miên Tửu suốt một tuần liền, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy đây cũng không phải là cách tốt nhất. 
Vì vậy, cô dặn dò Tiểu Thiết trông chừng Miên Tửu thật cẩn thận, còn cô chuẩn bị đi tìm Đổng Thi Lam. 
Nhưng cô chỉ vừa mới bước chân ra khỏi nhà, thì Tiểu Thiết đã hớt hải hoảng loạn gọi đến cho cô: "Không xong rồi Tiểu Hỉ! Không thấy chủ nhân đâu nữa rồi!" 
Đáy lòng Khuynh Diễm lập tức lộp bộp một tiếng. 
"Ngươi tra định vị của hắn, tìm xem hắn đang ở đâu." 
"Đúng đúng, có thể dùng định vi..." Tiểu Thiết bình tĩnh lại một chút, nhưng ngay sau đó nó lại lần nữa hét lên: "Chủ nhân tắt định vị rồi! Chết rồi chết rồi, có khi nào chủ nhân đi làm chuyện gì dại dột không?" 
Khuynh Diễm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lật thiết bị trên người ra xem. 
Hôm trước cô nhân lúc Đổng Thi Lam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158604/chuong-244-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.