Tại tòa nhà cao tầng bỏ hoang. 
Căn phòng trắng xanh không một bóng người, nhưng các máy vi tính trong toàn phòng đều đang tự động mở lên, màn hình tràn ngập những dãy số liệu khó hiểu. 
Bàn phím liên tục vọng ra tiếng lạch cạch, trong góc khuất dường như có thứ gì đó đang chuyển động. 
"Giải mã thành công." Âm thanh trong trẻo phát ra, là từ chiếc máy tính bảng trên bàn sắt. 
Bên cạnh máy tính bảng, có một vật thể không xác định... không phải vật thể, mà là một con người. 
Thiếu niên mặc áo hoodie đen, phần nón sau áo trùm qua đầu. Bởi vì toàn thân hắn chỉ một màu đen, lại ẩn mình trong bóng tối, nên người ta gần như không thể nhìn thấy sự hiện diện của hắn. 
Ngón tay thanh mảnh đang liên tục di chuyển trên bàn phím máy tính. 
Mã code nhảy loạn, bên trong màn hình chiếu ra cảnh tượng thế giới đảo điên, tiếng các tòa nhà sụp đổ xen lẫn tiếng gào thét đau đớn. 
Mỗi máy tính đều phát ra cùng một âm thanh thống khổ đó, tiếng sau đè lên tiếng trước, dồn dập kết nối, pha tạp đồng bộ. 
Thiếu niên khẽ gõ ngón tay theo nhịp, như đang thưởng thức một ca khúc cực kỳ êm tai. 
Nhưng trên thực tế, tiếng thét kia chẳng khác nào âm thanh đòi mạng vọng đến từ địa ngục. 
Tốc độ ngón tay bấm phím càng lúc càng nhanh, mà tiếng gào thét cũng càng ngày càng dữ tợn. 
Bất chợt, thiếu niên dừng lại! 
Ngón trỏ đè mạnh xuống phím Enter, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Tiểu Thiết, phá hủy." 
Trên màn hình máy vi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158590/chuong-237-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.