Chuông thánh muốn ám hiệu Diệp Nhiên đừng tin Khuynh Diễm, nhưng cuối cùng nó không nói được gì, mà còn bị cô đem cho chó chơi. 
Nghĩa trên mặt chữ, thật sự là đem cho chó chơi! 
Đàn chó hoang bên ngoài lâu đài gặm chiếc chuông nhỏ chạy qua chạy lại, tung tăng đá văng lên trời, rồi lại nhặt về gặm gặm. 
Bên ngoài chuông bọc một lớp màn bảo vệ, bảo đảm nó không bị trầy xước. 
Nhưng chuông thánh không thấy biết ơn, bởi vì lớp màn đó trên danh nghĩa là bảo vệ nó, còn trên thực tế là phong ấn lực lượng nó, khiến nó không thể chạy trốn! 
Hơn nữa, Khuynh Diễm giữ nó không trầy xước, là vì không muốn nó bị thương rồi kéo theo Diệp Nhiên chịu đau cùng, chứ cô tốt lành gì với nó? 
Bị đàn chó đá lăn vòng vòng trên mặt đất, bên tai liên tục vang lên tiếng "gâu gâu gâu", còn có nước dãi... Nó tổn thương đến gào khóc! 
"Không được liếm ta! Tránh xa ta ra! Đồ cẩu dơ bẩn! Chủ nhân ơi cứu chuông!" 
Nhưng chủ nhân nó không hề phản ứng, bởi vì chủ nhân của chủ nhân nó đã nói, chờ ngày nó quản được cái miệng mình, cô mới đến giải cứu cuộc đời nó. 
Chuông thánh: "..." Hu hu nó muốn về nhà! Sau này nó sẽ không nói bậy nữa! 
— 
"Cậu muốn gì?" 
Sáng sớm, trong phòng bếp lâu đài vang lên âm thanh lạnh lùng của Khuynh Diễm. 
Diệp Nhiên kiên trì đẩy ly thủy tinh qua. 
Khuynh Diễm nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, nụ cười không phân rõ hỉ nộ: "Cậu muốn chết lắm đúng không?" 
Cắt ra bao nhiêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158561/chuong-222-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.